Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 402 - Mắt đỏ (3)

Lăng Thanh biết có chuyện nhất định phải nói làm là làm, cho dù như thế nào nàng cũng muốn đến tường rào Miếu Loan,"Ta quyết định đi tường rào Miếu Loan, nên nói đều đã nói rồi, quyền lựa chọn nằm trong tay các ngươi, nếu có ai đồng ý đi với ta, ta có thể đảm bảo, nhất định dốc toàn lực hộ tống mọi người đến đó."

Sau khi Lăng Thanh xác định mục tiêu, bắt đầu lựa chọn.

Trương Chính phủi tay,"Ngươi nói đúng, quyền lựa chọn nằm trong tay mọi người, ta muốn đi tường rào Trịnh An, mọi người lựa chọn đi."

Lực hấp dẫn của tường rào Trịnh An có vẻ lớn hơn, cho dù Lăng Thanh nói tường rào Miếu Loan rất tốt, nhưng thân phận tường rào cỡ nhỏ từ đầu đến cuối đều khiến bọn hắn cảm thấy không tốt lắm. Cuối cùng khoảng chừng một trăm người, vậy mà chỉ có 20 người tình nguyện đi cùng Lăng Thanh đến tường rào Miếu Loan.

Lăng Thanh không nói gì thêm, bất cứ chuyện gì, quyền lựa chọn đều nên cho chính bản thân mình lựa chọn, nàng sẽ không lựa chọn thay bọn hắn, nếu như lựa chọn của nàng là sai lầm, ngược lại sẽ bị bọn hắn căm hận, nếu như lựa chọn đi cùng Trương Chính đến tường rào Trịnh An thì tốt biết bao, ...

"Đi, xe ở bên ngoài, mọi người cầm theo đồ ăn và đồ của mình, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát."

Lăng Thanh nói làm là làm, trên đường đi về tương đối an toàn, không gặp được bất cứ dị thú hung mãnh nào, nếu như nhanh chóng đi theo đường cũ về, khả năng an toàn vẫn rất cao.

Sáng sớm.

Bên ngoài tường rào, Lăng Thanh dẫn theo đám người cực cực khổ khổ đến đây, kính thủy tinh trên chiếc xe buýt bị nứt rất nhiêm trọng, thân xe có nhiều vết cào, vừa nhìn đã biết còn rất mới.

"Cô nương, xem ra ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi." Hoàng Hải không ở trong ruộng, mà sau khi biết chuyện này, lập tức bỏ chuyện trong tay xuống chạy đến đây.

"Đúng, gia nhập, dẫn đầu là một nữ nhân, còn rất xinh đẹp." Lão Chu cười he he nói.

Lúc này, tinh thần của đám người trong xe còn chưa ổn định, tim nhảy thình thịch, đến tường rào Miếu Loan, bọn hắn cảm thấy hối hận cũng không kịp, chỉ hy vọng nơi này thật sự giống như Lăng Thanh nói.

Lão Vương mở cửa, chỉ thấy lão Chu vội vàng chạy đến cửa phòng Lâm Phàm,"Lâm Phàm, có một nhóm người đến gia nhập tường rào chúng ta, khoảng hơn 20 người, ta cảm thấy ngươi nên xem thử."

"Ngươi nhìn đi, hắn chính là Lâm Phàm, người quản lý của tường rào Miếu Loan chúng ta, có phải rất đẹp trai hay không."

"Cốc cốc cốc..."

Lăng Thanh cười nói,"Ta tin vào những gì ta thấy, cũng tin vào sự lựa chọn của mình, cơ hội thường chỉ có một lần, cho nên ta sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào."

Lâm Phàm mặc đồ ngủ nhìn lão Chu,"Gia nhập?"

Lâm Phàm đang tu luyện nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.

Trên đường đến đây, các nàng gặp dị thú vây quanh, Lăng Thanh vất vả lắm mới trợ giúp xe thoát khỏi nguy hiểm.

Rất nhanh.

Lâm Phàm lườm hắn ta một cái, thay quần áo xong thì đi theo lão Chu.

Lâm Phàm đến trước mặt mọi người, gật đầu với Hoàng Hải, sau đó vươn tay ra,"Chào ngươi, ta là Lâm Phàm, người quản lý nơi này, nghe nói ngươi muốn gia nhập tường rào Miếu Loan?"

Khi bọn họ đang nói chuyện với nhau, Hoàng Hải nhìn thấy Lâm Phàm xuất hiện, chỉ chỉ về phía đó.

"Các ngươi đều là người trẻ tuổi, giao tiếp với nhau đơn giản hơn, nói thật với ngươi, tường rào Miếu Loan chúng ta có thể thay đổi như bây giờ, cũng là nhờ công lao của hắn." Hoàng Hải thổi Lâm Phàm lên cao, khiến Lăng Thanh nhìn Hoàng Hải rất quái dị. Luôn cảm thấy người này giống như đang dẫn khách vậy.

Lăng Thanh thuận theo ánh mắt Lâm Phàm nhìn lại, chậm rãi nói,"Nàng tên là Tiểu Ái, tên cụ thể thì không biết, khi đến tường rào Hoài Viễn, cũng chỉ mới bảy tuổi, bây giờ chín tuổi, mắt của nàng vẫn luôn như vậy, chưa từng xảy ra vấn đề gì."

Hắn nhìn thấy một bé gái.

Lấy lại tinh thần, Lâm Phàm dời ánh mắt đi cười nói,"Hoan nghênh các ngươi gia nhập tường rào Miếu Loan, ở chỗ chúng ta, mọi thứ đều an toàn, ta nghĩ ngươi sẽ cảm thấy vui mừng vì lựa chọn của mình."

Lâm Phàm liếc mắt nhìn qua, nhìn hơn 20 người sống sót đứng đằng sau, tinh thần diện mạo không tốt lắm, trong ánh mắt lộ ra sự mông lung và sợ hãi, rõ ràng, đám người sống sót này đang rất căng thẳng.

Không thích hợp.

"Lăng Thanh, đến từ tường rào Hoài Viễn, tường rào của chúng ta bị dị thú công phá, hy vọng quản lý Lâm có thể thu nhận, ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ tự lực cánh sinh, không mang lại bất cứ phiền phức nào cho nơi này." Lăng Thanh bắt tay, giới thiệu đơn giản một chút, đảm bảo son sắt.

Lăng Thanh và đám người gia nhập tường rào Miếu Loan.

Hắn tin vào trực giác của mình, trên người đứa bé này nhất định có giấu giếm một vài bí mật, chỉ là cho dù đến Lăng Thanh cũng không biết mà thôi.

Thật sự không thích hợp

Đột nhiên.

"Tạ ơn."

Lăng Thanh cảm kích nói.

Mà đối với Lâm Phàm mà nói, hắn cảm thấy sau này cần chú ý đến tình hình của đứa bé tên Tiểu Ái này nhiều hơn một chút.

Bé gái này cũng khoảng 10 tuổi, có chút sợ hãi rụt người lại, khi ánh mắt Lâm Phàm nhìn đến, lại càng căng thẳng nắm chặt góc áo.

Thậm chí khi đối phương dùng con mắt màu đỏ ấy nhìn về phía hắn, khiến tâm thần hắn chấn động, giống như có thứ gì đó tập trung vào, loại cảm giác này đến từ một bé gái, khiến hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Ngay vừa rồi, Tiểu Ái xốc bịt mắt lên, cho nên Lâm Phàm mới phát hiện ra con mắt dị dạng này.

Đứa bé gái tên Tiểu Ái này, có một con mắt màu đỏ.

Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, từ đầu đến cuối đều nghĩ đến con mắt của bé gái tên Tiểu Ái kia.

Con mắt màu đỏ quỷ dị, khi bị nhìn thẳng, khiến tâm thần hắn chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận