Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 536 - Hợp nhất. (2)

Dị thú thằn lằn nói.

"Bây giờ ngươi gọi hết những dị thú từ cấp tám trở lên đến đây cho ta." Lâm Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua dị thú ở nơi này, tăng điểm tiến hóa là chuyện không thể lãng phí.

Dị thú thằn lằn yếu ớt nói,"Ta không kêu được, bọn chúng đều sợ ta ăn bọn chúng, đều trốn thật xa rồi."

Lâm Phàm:...

ĐỐi với tình huống này, hắn thật sự không nghĩ đến.

Vô cùng thất vọng về chuyện này.

Giống như có chút tức giận, liên tục đấm vào đầu dị thú thằn lằn, rõ ràng không dùng sức quá lớn, lại khiến dị thú thằn lằn kêu rên liên hồi, chỉ sợ kẻ nhân loại đáng sợ này sẽ đánh nổ đầu nó.

"Bay lên, đưa ta bay một vong, để ta tự nhìn."

Dị thú thằn lằn khủng bố đã sớm ăn sâu vào trong xương.

Thoải mái, thật sự quá sung sướng.

Bây giờ lại thành thú cưỡi.

Lâm Phàm cầm Lôi Kiếp trong tay, lửa bao trùm thân đao, khi nhìn thấy dị thú mình cần, lập tức vung một đao ra, lửa hóa thành một con rồng dài bao trùm dị thú, không ngừng thu thập điểm tiến hóa.

Dị thú thằn lằn rất khó chịu.

Nhân loại này thật tàn nhẫn.

"A a a..."

Muốn thu hoạch được như vậy, chỉ cần thực lực cường đại, điểm tiến hóa tự động vào tay, hoàn toàn không có bất cứ độ khó nào cả.

Kín đáo ẩn núp mười năm, vốn nghĩ có thể cất cánh bay lên tận trời xanh.

Đối mặt với lời sai bảo này, dị thú thằn lằn nào dám từ chối, quả quyết vung cánh lên, bay lượn.

Cắn nuốt đồng loại, thủ đoạn ngang ngược tàn ác, thậm chí tại khu vực quanh mảnh vỡ, không có dị thú nào dám bén mảng, không phải bọn chúng không muốn đến, mà là dị thú thằn lằn quá ngang ngược, hoàn toàn không cho phép.

Sau một hồi.

Lúc này, hai chân Lâm Phàm giẫm lên trên đầu dị thú thằn lằn, nhìn xuống bên dưới, thân ảnh dị thú thằn lằn khổng lồ bao phủ đại địa, vô số dị thú sợ hãi ngẩng đầu nhìn một màn này.

Lâm Phàm nhìn xem đám dị thú cấp sáu run lẩy bẩy, trong lòng bất đắc dĩ, không có chút hứng thú nào, quá yếu, thật sự quá yếu, cho dù có giết bọn chúng cũng chỉ là lãng phí thời gian.

Dị thú thằn lằn sợ ngây người vì tình cảnh trước mắt.

Khi ra tay rất tàn nhẫn.

- Nhanh nhẹn: 425. 31

- Cảnh giới: Luyện Thần (100%).

Dị thú thằn lằn rất uất ức, cảm thấy nhục nhã, rất khó chịu, rất tức giận, nhưng trước thực lực tuyệt đối, nó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn rụt đầu, không dám có bất cứ hành động càn rỡ nào.

Nhìn bảng số liệu.

"Đi, về tường rào Miếu Loan." Lâm Phàm nói.

Huống chi bây giờ nhu cầu huyết tinh của hắn cũng không lớn, huyết tinh từ chỗ tường rào Thủ Đô lấy được, đủ cho toàn bộ tường rào Miếu Loan sử dụng.

Rõ ràng là cảm nhận dược Lâm Phàm không vui.

"Ngươi làm gì thế?" Giọng điệu của Lâm Phàm có chút khó chịu, cảm thấy dị thú thằn lằn đang làm càn, lại có cảm xúc phản kháng, xem ra mình đánh chưa đủ hung ác, không đánh nát sự cao ngạo của dị thú thằn lằn rồi.

Chỉ là chờ một lát, dị thú thằn lằn cũng không hề động đậy, ngây người đứng tịa chỗ.

- Đẳng cấp: Cấp 8 (60/90).

Quay về vị trí mảnh vỡ.

Lâm Phàm trực tiếp lấy mảnh vỡ đi, khiêng lên đặt trên người dị thú thằn lằn, dị thú thằn lằn nháy nháy mắt, đây là thứ nó cần để tiến hóa, bây giờ tình hình này, sợ là sắp xa nó mà đi rồi.

Nghĩ đến đây, trong mắt dị thú thằn lằn vô cùng khó chịu.

- Thể chất: 440. 79

"Đi, quay về chỗ cũ." Lâm Phàm nhấc chân, bước lên đầu dị thú thằn lằn.

Vô cùng vừa lòng, dù sao có thể nhìn thấy sự tiến bộ của bản thân rõ ràng như vậy, vốn là một chuyện đáng vui mừng.

- Tinh thần: 422. 3

Dị thú thằn lằn yếu ớt mở miệng nói,"Cái đó... Ta không biết tường rào Miếu Loan ở đâu."

Ôi chao!

Lâm Phàm sửng sốt, cuối cùng cũng phản ứng kịp, đúng rồi, dị thú thằn lằn chưa bao giờ rời khỏi nơi này, đúng là không biết thật

"Xin lỗi, ta không biết là ngươi không biết, bay lên đi, ta chỉ đường, cứ đi theo hướng mà ta chỉ." Lâm Phàm chân thành xin lỗi dị thú thằn lằn, bất kể nói thế nào thì vị này cũng là vương giả, nên cho mặt mũi, ít nhiều gì cũng phải cho.

Lúc này, dị thú thằn lằn vung cánh lên, bay lên không trung.

Nghe được lời Lâm Phàm nói, có chút ngây ngốc.

Nhân loại này vừa nói gì với nó?

Thế mà nói xin lỗi?

Hắn thế mà biết xin lỗi.

Chẳng biết tại sao, dị thú thằn lằn có xúc động muốn khóc.

Nó đột nhiên cảm thấy, nhân loại này có vẻ rất thân thiện.

"Bau đi."

Đám người kịp phản ứng, vội vàng la lên.

"Dị thú đột kích, dị thú đột kích."

Một tiếng gầm gừ vang vọng đất trời truyền đến, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, lần lượt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ nhìn thấy ở xa xa có bóng dáng khổng lồ đang lao tới.

Sôi trào, kêu gào.

Nghênh đón cuộc sống mới.

Tường rào Miếu Loan.

Đám người sống sót đang bận rộn, có người ở trong tường rào dùng huyết tinh, trong phạm vi năng lượng mảnh vỡ bao phủ, bắt đầu tăng tinh thần lên, đi trên con đường Giác Tỉnh giả.

"Ôi ca ca, ta thành công rồi, ta trở thành Giác Tỉnh giả."

Lác đác có người trở thành Giác Tỉnh giả.

Mà ngay khi trở thành Giác Tỉnh giả, bọn hắn hưng phấn reo hò, kêu gào.

Còn về vài người không trở thành Giác Tỉnh giả, cũng không vội, bọn hắn biết trở thành Giác Tỉnh giả là chuyện tất nhiên, hoàn toàn không cần sốt ruột.

Đột nhiên.

Các dị thú sinh sống ở nơi này thấy dị thú thằn lằn rời đi, trong ánh mắt hung ác đều hiện lên vẻ may mắn, giống như bóng ma tuyệt vọng đã biến mất, ánh sáng một lần nữa bao trùm đại địa.

Dị thú thằn lằn đập cánh, bay lượn, mà Lâm Phàm vừa hóng gió, vừa chỉ đường.

"A vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận