Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 63 - Dừng lại, đừng động.

Lúc trước ném đoản mâu ra dị thú lại tránh được, cái này đối với Lâm Phàm mà nói chính là sỉ nhục, cực cực khổ khổ xoát kỹ năng ném mạnh đến max cấp, ngươi tránh một cái là tránh được sao?

Nắm đoản mâu, nhìn dị thú nhảy lên một cái lập tức nhảy vọt vào trên không trung, ánh mắt của hắn khóa chặt vị trí yếu ớt nhất phía sau dị thú, ném mạnh, vèo một tiếng, một lát sau, lại phập một tiếng, dị thú trên không trung đột nhiên lộ vẻ tiêu hồn, rồi trợn trừng hai mắt, có chút đau đớn, thế nhưng sau khi đau đớn, lại có một chút sảng khoái.

Chỉ là cái biểu lộ này, Lâm Phàm không nhìn thấy.

Hắn cầm lấy dây thừng, kéo dị thú đang bị đoản mâu xuyên qua về.

"Điểm tiến hóa +1"

Rút đoản mâu dính máu ra, lửa bao trùm, bỏ sạch vết bẩn trên đoản mâu.

Thêm điểm.

Thuộc tính tăng lên.

Cầm đao, cắt một miếng thịt đẫm máu xuống.

Bên dưới, dị thú gào thét dữ tợn, muốn xông lên càng thêm điên cuồng.

"Thật là xinh đẹp, tựa như bảo thạch vậy, trong cơ thể của dị thú hung tàn đến cực điểm, sao lại có thứ đồ đẹp như vậy."

Đặt thịt lên lòng bàn tay, lửa bùng lên, mùi thịt lan ra, vừa ngửi là biết đây chính là rất mỹ vị, mở miệng ra, a một tiếng, hung hăn cắn một cái, miệng đầy mỡ, vị thịt nổ tung trong khoang miệng.

Giơ huyết tinh lên trời.

Sau khi cái xác rơi xuống, các dị thú điên cuồng cướp đoạt.

Cắt phần bụng của dị thú ra, lấy ra một viên huyết tinh.

Giống như chó bị nhốt trong lồng giam nhìn thấy thịt ở bên ngoài, điên cuồng đâm vào lồng, chen đầu muốn nứt ra cũng muốn ăn được thịt.

Có ánh nắng chiếu rọi xuống, bên trong huyết tinh màu lam có chất lỏng lưu chuyển.

Huyết tinh của dị thú cấp hai, giá trị vẫn khá tốt, hiệu quả của thịt dị thú cơ bản cũng không tệ, nhưng tất cả dinh dưỡng đều nằm trong viên huyết tinh này.

"Còn chưa bao giờ nếm thử thịt dị thú cấp hai có hương vị như thế nào."

"Ta thật sự là một người tốt hiền lành, trước khi tiễn các ngươi lên đường, còn để cho các ngươi ăn no, trừ ta ra, còn ai có thể quan tâm các ngươi như vậy chứ."

Cất kỹ huyết tinh.

Lâm Phàm nắm đao, nhảy xuống, mở ra hình thức săn giết, đối với đám dị thú hồng huyết bình thường này chính là một trận chém giết lung tung, chặt bọn chúng kêu cha gọi mẹ, chẳng có chút cơ hội phản kháng nào.

Lâm Phàm vác theo xác dị thú cấp hai, đi đến rìa sân thượng, nhìn đám dị thú bên dưới, tiện tay ném xác xuống dưới.

Lâm Phàm cứ như vậy lẳng lặng nhìn bọn chúng ăn sạch cái xác kia.

Con đường của người trẻ tuổi còn rất dài, cần tiếp tục cố gắng mới đúng.

Thực lực bây giờ của mình, nói đủ thì cũng đủ.

Vơ vét quá sạch sẽ.

Xác bọn dị thú hồng huyết bình thường này đều nằm đầy trên mặt đất.

"Dừng lại, đừng động, nếu không ta sẽ bắn chết ngươi."

Trong chốc lát.

Còn về cảm giác như thế nào?

Đây là tiếng mà Lâm Phàm không muốn nghe thấy nhất, hắn biết trong tận thế, con người cũng rất đáng sợ, nhưng cho đến bây giờ, hắn cũng chỉ mới giết mấy người mà thôi.

Hỏng bét đến cỡ nào rồi chứ.

Hắn đứng trong khu phố, đao trong tay không ngừng nhỏ máu xuống, hờ hững nhìn hiện trường, những cái xác này đối với người bình thường mà nói, chính là đồ rất quý giá, nhưng mà đối với Lâm Phàm mà nói, hắn còn phải tiếp tục săn giết dị thú.

Ai!

Thở dài một tiếng, chuẩn bị đến nơi khác nhìn xem.

Một giọng nói đột ngột vang lên.

Mà nói không đủ thì cũng không đủ.

Thật là đáng sợ.

Lâm Phàm từ một cửa hàng nhìn giống như cửa hàng vật liệu đi ra, trong lòng đầy hi vọng đi vào, lại vô cùng thất vọng mà đi ra.

Một hồi sau.

Nói thật, hắn cũng không thích gì, bởi vì giết người chính là một thói quen hỏng bét, rất dễ nghiện, một khi nghiện mà muốn thay đổi thì sẽ rất khó.

Cuối cùng thì sẽ hoàn toàn biến thành đồ tể. .

Nhìn thấy người sống, thông thường suy nghĩ đầu tiên trong đầu không phải là chuyện có thể giao lưu với người này hay không, mà là người này có giết chết hắn hay không.

Theo hướng phát ra tiếng nói mà nhìn lại, tại rìa sân thượng có một vài người đang đứng, trong tay quả thật có cầm súng ngắn, nhưng cái cái súng này cũng chẳng có tác dụng gì, đối phó với người bình thường thì được, nhưng đối phó với Liệp Sát giả hoặc Giác Tỉnh giả từ cấp hai trở lên, thì có vẻ khá gân gà.

Độ nhanh nhẹn tăng lên, tốc độ phản ứng cực nhanh, có thể dễ dàng tránh đi, thậm chí có thể dùng vũ khí trong tay để ngnă cản.

Tinh thần, dáng vẻ của đám người này cũng không tốt, vô cùng mệt mỏi, có chút điên dại, trong mắt không có ánh sáng, chỉ có cảnh giác đối với tận thế, hoài nghi người bên cạnh.

"Đừng căng thẳng, ta không phải người xấu, cẩn thận súng trong tay cướp cò, chẳng những không bắn chết được ta, còn kéo dị thú đến, vậy thì tệ lắm."

Lâm Phàm mỉm cười, nở nụ cười là nước cờ đầu tiên đi vào trong lòng của đối phương, nhất là loại nụ cười chân thành như hắn, càng có lực sát thương mạnh hơn.

Những người sống sót ở trên sân thượng, nam tử kia cầm súng, nhỏ giọng nói,"Bỏ hết đồ trên người ngươi xuống, sau đó đi đi, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách sáo."

Lâm Phàm nói,"Các ngươi nhìn trên người ta có thứ gì tốt, một cây đao, một cái đoản mâu, có phải các người từ tường rào Bảo Phong ra hay không?"

Hắn cảm thấy chắc hẳn là như vậy.

Mặc dù số lượng người du đãng không ít, nhưng người du đãng trong khu vực này đã chết rồi, nếu có đợt người du đãng thứ hai, với tính cách của bọn hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép đối phương tồn tại.

Những người sống sót nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm,"Ngươi gặp được người khác đến từ tường rào Bảo Phong sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận