Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 230 - Vì sao ngươi lại không cần dùng năng lực, bởi vì bọn chúng không có tư cách.

Lâm Phàm xuống xe, xoay chuyển cổ tay, một đường chạy đến đây, gặp được không ít dị thú, điều tiếc nuối duy nhất chính là quá yếu, không có dị thú cấp cao, thường thấy nhất chính là dị thú hồng huyết và dị thú cấp một.

Ngay khi hắn đang chuẩn bị ra tay.

Có tiếng nói truyền đến.

"Bên này, đến bên này."

Lâm Phàm nhìn sang bên cạnh một chút, một cái đầu từ bên dưới vòm cầu ló ra, vẻ mặt nóng nảy vẫy vẫy tay với hắn, nhìn thấy tình hình này, hắn có chút hoang mang, đang yên đang lành sao lại có người xuất hiện ở đây.

Mắt nhìn dị thú giống như chó điên ở đằng xa, lại nhìn người sống sót đang gọi hắn một chút.

Trong lòng hơi nghi ngờ.

ĐỐi phương có ý gì đây?

"Không sao cả."

Nam tử vừa gọi Lâm Phàm nhìn thấy sợ ngây người.

Nam tử đang gọi Lâm Phàm nấp đi mê mang.

Phối hợp với khí trong cơ thể, lực lượng một quyền này đánh ra đủ xé rách dị thú, thậm chí kình đạo còn có thể tiếp tục xé nát dị thú phía sau.

Trong chớp mắt, hai loại ý nghĩ hiện lên trong đầu.

Một lát sau.

Chẳng lẽ bị mắc dưới vòm cầu không leo lên nổi?

"Thật là mạnh..."

Cuối cùng, hắn còn chưa xác định được suy nghĩ trong lòng, chỉ vươn tay ra, ra hiệu đối phương bình tĩnh, không cần quá hoảng sợ, bọn dị thú trước mắt này cuối cùng cũng phải giải quyết, xe Pickup màu đen còn đang đỗ ở chỗ này, nếu như mặc cho dị thú vọt đến, tùy ý giẫm đạp, rất có thể sẽ giẫm hỏng xe của hắn.

Hay là cảm thấy mình đối mặt với nhiều dị thú như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện, cho nên tốt bụng nhắc nhở, muốn thu lưu mình, tạm thời đến chỗ hắn ta tránh né?

Lâm Phàm ra hiệu đối phương yên tâm, nhìn đám dị thú không ngừng đến gần phía trước, khi dị thú đến càng gần, hắn trực tiếp hành động, năm ngón tay nắm lại, bắt đầu đấm liên tục, với thuộc tính bây giờ của hắn, một quyền đấm ra có uy thế cực kỳ kinh khủng.

Khi Lâm Phàm quay đầu lại, lúc này trên cầu đã đứng bốn người.

Không hiểu động tác của Lâm Phàm lắm,"Ngươi mau đến đây, số lượng dị thú nhiều lắm, ngươi không đối phó được."

Ba nam một nữ, một lão đầu.

Chấn động đến há hốc mồm.

Trên cầu lớn xác thú khắp nơi, máu dị thú vẩy đầy đất, đối phó với bọn dị thú bình thường này, không cần thi triển năng lực, chỉ cần dùng nắm đấm là có thể đánh nát.

Nếu như đối phương có bất cứ ý đồ xấu nào, với thực lực của bọn hắn khẳng định không thể ngăn được.

"Lợi hại, thật quá lợi hại, chào ngươi, ta tên là Từ Dương." Nam tử nói chuyện chính là người đã gọi Lâm Phàm trốn đi, bây giờ vẻ mặt tươi cười, vô cùng khách sáo chào hỏi với Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười, mắt nhìn xung quanh, phương tiện giao thông của bọn hắn hình như chính là chiếc xe đã bị đạp bẹp kia, chắc hẳn không thể dùng được.

TRong tận thế, có người già xuất hiện cũng không có gì hiếm lạ, kỳ quái chính là ba người kia hình như đang bảo vệ lão đầu này.

"Không sao cả, chỉ là việc nhỏ, lên xe đi." Lâm Phàm nói.

"Cảm ơn vừa rồi đã nhắc nhở, nhưng mà những dị thú bình thường này không thể uy hiếp được ta." Lâm Phàm chủ động chào hỏi, đồng thời đánh giá bốn người trước mắt, nhất là lão nhân kia khiến hắn chú ý.

Hắn đã biết tên của mấy người còn lại.

Trải qua giao lưu ngắn ngủi.

Lái xe đi, khi lốp xe nghiền qua xác dị thú, tiếng giòn vang kia vô cùng êm tai.

Rõ ràng, đây là một nhân vật rất quan trọng

"Nếu như các ngươi tin ta, ta sẽ đưa các ngươi đến tường rào Nam Thông."

Lâm Phàm cảm thấy bọn hắn không phải người sống sót bình thường, cho nên chủ động mở miệng, hy vọng trên đường đi có thể hỏi thăm được một vài tin tức mới.

Từ Dương nói,"Chúng ta đương nhiên tin rồi, vậy thì phiền ngươi."

Từ Dương biết ở trong tận thế gặp được người sống sót, cũng không phải là chuyện may mắn, mà người sống sót trước mắt này rất mạnh, hắn ta chỉ có thể cố gắng tỏ ra thân thiện, hy vọng có thể tạo mối quan hệ với đối phương.

Lâm Phàm biết tường rào Nam Thông, tuy rằng Kim Lăng là tỉnh thành, nhưng tòa thành thị Nam Thông này cũng không thể khinh thường, tường rào xây dựng ra cũng là tường rào cỡ lớn.

Từ Dương nói,"Gặp chút phiền phức, chúng ta muốn đến tường rào Nam Thông, không ngờ bên kia cầu lại tụ tập một lượng lớn dị thú, đằng sau cũng có dị thú truy đuổi, tiến thối lưỡng nan, không còn cách nào khác, chỉ có thể trốn ở đó, nếu như không gặp được ngươi, thật sự không biết phải trốn đến lúc nào."

"Chào ngươi, Lâm Phàm." Lâm Phàm nói tên mình ra, tò mò nói,"Tình hình của các ngươi là thế nào vậy, vì sao lại trốn dưới vòm cầu?"

Mao Lâm, Trần Nhạc, Hàn Trung Dân.

KHông hỏi thăm quá nhiều, nhưng trong quá trình nói chuyện phiếm, hắn lại biết được trước khi tận thế diễn ra, Mao Lâm là streamer, tuy rằng khi đó còn nhỏ, nhưng kỹ thuật này cũng chẳng kiếm được đồ ăn.

Có thể sống đến bây giờ, vô cùng khó khăn.

Hắn nhìn Mao Lâm thêm vài lần, nhìn không ra sự mềm mại và nhỏ yếu trên người nữ sinh, ngược lại trong ánh mắt của đối phương lại là sự kiên nghị, tựa như đã đi ra từ trong đống xác chết máu chảy thành sông.

Quả nhiên.

Có thể sống đến bây giờ, còn là người sống sót có thành tựu, thì không một ai là người yếu ớt, cả đám đều vô cùng cường hãn.

Trước kia nếu như ngươi bảo nàng giết gà, nàng sẽ sợ hãi đến thét lên.

Nhưng bây giờ ngươi bảo nàng giết người, nàng tuyệt đối sẽ giơ tay lên chém xuống, thậm chí còn sợ người đó còn chưa chết, bổ thêm một đao nữa.

"Lâm huynh đệ, ngươi ở tường rào nào?" Từ Dương chủ động bắt chuyện với Lâm Phàm,"Nếu như ngày nào đó muốn đổi tường rào, có thể đến tường rào Nam Thông chúng ta, không hề khoác lác với ngươi, nhưng tường rào chúng ta rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận