Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 506 - Chân ta đã gãy rồi, nhất định Không thể sống được.

"Ta là ai Không quan trọng, ta chỉ muốn hỏi các ngươi một số chuyện." Lâm Phàm cười, cho dù bị bao vây, hắn cũng Không hề hoảng hốt một chút nào.

Thủ lĩnh Khô Lâu hội hơi híp mắt lại, nhìn thoáng qua xung quanh, ở trong đám người, có một vài thành viên dường như đã hiểu ra gì đó, bình tĩnh gật đầu thật nhẹ.

"Người nâng đỡ Khô Lâu hội các ngươi chính là tường rào Thủ Đô phải Không?" Lâm Phàm đi thẳng vào vấn đề.

Mà đám người gặp nạn đang bị trói trên cọc gỗ đều nghe thấy rõ, Khi nam tử có thể cứu bọn họ hỏi ra lời này, bọn hắn đều vô cùng kinh ngạc.

Làm sao có thể.

Tường rào Thủ Đô sao có thể nâng đỡ Khô Lâu hội.

Khô Lâu hội ở trong tận thế này tiếng xấu đồn xa, mà tường rào Thủ Đô ở trong lòng rất nhiều người sống sót, chính là thế lực duy nhất có thể kết thúc tai nạn dị thú trong tận thế này.

Thủ lĩnh Khô Lâu hội Không trả lời, chỉ là Khóe miệng hơi cong lên, nhe răng cười. Mặt đất sau lưng Lâm Phàm, có hai bóng đen dường như đã dung hợp vào mặt đất, nhanh chóng lướt về phía hắn, Khi bóng đen đến gót chân, theo thứ tự lan lên, giống như dây sắt, trực tiếp quấn chặt hai chân của hắn, sau đó Không ngừng lan lên cao, xoắn ốc buộc chặt, đột ngột trói Lâm Phàm lại.

Gáy đối phương va chạm với mặt đất.

Giờ phút này, thời gian dường như bị đóng băng lại.

Lâm Phàm vốn Không nhúc nhích chút nào lập tức ra tay, bóng đen đang trói buộc thân thể vỡ vụn ra thành mảnh nhỏ, sau lưng dường như có tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, mà bàn tay của hắn nhanh như tia chớp, năm ngón tay thành trảo, phong mang hiện lên, Yển Nguyệt Đao có vẻ sắc bén cứng rắn lập tức nứt ra thành từng mảnh, mà thế công cũng Không dừng lại, trước ánh mắt kinh hãi của đối phương, nắm lấy mặt đối phương, đột nhiên đập xuống dưới đất.

Tình hình như vậy Khiến mọi người xung quanh kinh hãi, há hốc miệng, vô cùng hoảng sợ, thậm chí ngay cả tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài.

Vẻ mặt Lâm Phàm bình tĩnh, đã sớm biết sau lưng có Giác Tỉnh giả thi triển năng lực, chỉ là Không để trong lòng, sau Khi một đao này tới gần, một luồng phong mang sắc bén nhanh chóng đánh tới.

Nếu như đây là ảo giác, xin ảo giác này hãy nhanh chóng tiêu tán đi.

"Chết đi."

Tất cả mọi người Không thể nào động đậy.

Ngay Khi sắp va chạm.

Thủ lĩnh Khô Lâu hội nhân cơ hội này, gầm lên một tiếng, cầm Yển Nguyệt Đao, Khí thế hung hãn bổ về phía đầu của Lâm Phàm, uy thế từ một đao này rất hung mãnh, Không Khí vô hình bị bổ ra, lưỡi đao ma sát với Không Khí, đỏ bừng một mảng, tựa như bùng lên tia lửa.

Nền đất xi măng nứt ra, lõm xuống.

Chỉ là bọn hắn biết, mọi chuyện đều là thật.

Ầm!

"Khi tra hỏi ngươi, ngươi cứ trả lời Không phải là được rồi sao? Nhất định phải ra tay, ngươi cảm thấy ngươi rất lợi hại à?"

Chỉ có thể trơ mắt nhìn mảnh xi măng vỡ rơi ra, còn cả thủ lĩnh bị nhấn trên mặt đất.

Không nên xuất hiện.

"Trả lời ta, Khô Lâu hội các ngươi có phải do tường rào Thủ Đô nâng đỡ hay Không?" Lâm Phàm hỏi.

Trong lúc đó, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, lập tức nghĩ ra cách.

Lâm Phàm cúi đầu nhìn lòng bàn tay, nghĩ đến hơi thở đối phương phả ra vào lòng bàn tay, vẻ mặt ghét bỏ, lửa bùng lên trong lòng bàn tay, trực tiếp trừ độc, đảm bảo bàn tay từ đầu đến cuối vẫn vô cùng sạch sẽ.

Đừng từ bỏ, Không nên cảm thấy Không được.

Nghĩ đến hắn ta là Giác Tỉnh giả cấp tám, thế nhưng ngay cả một chiêu cũng Không thể nào đỡ được, đã bị thương thành thế này, nếu như Không phải xảy ra ở trên người mình, hắn ta Khó có thể tin được.

Lâm Phàm lắc đầu, muốn nhấc đối phương lên, nhưng đối phương cao gần ba mét, cho dù cánh tay của hắn có nhấc lên cao đến đâu, cũng Không thể nâng lên được, gặp phải nan để thì nên làm thế nào cho phải?

Thủ lĩnh Khô Lâu hội đột nhiên nổi giận gầm thét, hắn ta biết mình chắc hẳn phải chết rồi, tuyệt đối Không có cơ hội sống sót, các thành viên Khô Lâu hội đang bao vây Lâm Phàm nghe thấy thủ lĩnh nói, từng người mặt mũi vô cùng hung ác đánh về phía Lâm Phàm.

"Giết hắn cho ta."

Đối mặt với câu hỏi của đối phương, thủ lĩnh Khô Lâu hội vẫn Không trả lời, chỉ là ánh mắt tức giận vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Phàm. trong mắt là nỗi oán hận Khó có thể che giấu.

Bất cứ vấn đề nào cũng có cách giải quyết cả.

Lúc này, sắc mặt thủ lĩnh dữ tợn đau đớn, trên trán phủ đầy mồ hôi, ánh mắt kinh hãi nhìn Lâm Phàm.

Trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện, hắn là ai, mẹ nó tên này rốt cuộc là ai?

Tại sao lại Khủng bố như vậy.

Nhấc chân, mũi chân như lưỡi dao, xoạt một tiếng, hai chân đối phương bị chặt đứt, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, mà cách này đã giải quyết vô cùng hoàn mỹ vấn đề Khó Khăn Không thể nhấc đối phương lên cao.

Hắn nhớ ra rồi, năm ngón tay vừa rồi của mình nắm lấy mặt đối phương, bàn tay che miệng đối phương, Khiến đối phương Không thể nói chuyện được.

Cảm nhận được hơi nóng từ trong miệng đối phương dâng trào trong lòng bàn tay, trong nháy mắt đã Khiến Lâm Phàm tỉnh táo lại, thả tay ra, thủ lĩnh Khô Lâu hội bị cắt đứt hai chân lập tức ngã trên mặt đất.

Tiếng kêu rên đau đớn trềm thấp từ sâu trong yết hầu đối phương truyền ra.

Có năng lực thì thi triển năng lực.

"Nhân số hơi nhiều, các ngươi đang định lấy nhiều hiếp ít sao, đúng là quá đáng, vậy mà lại thế... Thế thì..."

Hai mắt Lâm Phàm như có ngọn lửa cháy lên, lấy hai chân hắn làm trung tâm, một vòng lửa màu đỏ rực hiển hiện, xoạt một chút, lửa bùng lên, từng ngọn lửa phóng lên tận trời, ngưng tụ thành Hỏa Long gào thét lao lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận