Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 542 - Chúng ta hình như đã phát hiện bóng dáng nam nhân đại não.

Nhưng bây giờ đã khác.

KHoảng thời gian này, Giác Tỉnh giả xuất hiện nhiều như nấm mọc sau mưa, năng lực khác nhau, cái gì cũng có, chỉ là cấp bậc hơi thấp một chút mà thôi, nhưng về phương diện xây dựng tường thành, đã có thể trợ giúp rất lớn.

Lão Chu đi đến bên cạnh Lâm Phàm, cảm thán,"Những cái này đều là công lao của ngươi cả."

Lâm Phàm nói,"KHông, đây là công lao của tất cả mọi người, ta chỉ cung cấp chút trợ giúp mà thôi."

Lão Chu chắp tay sau lưng, nhìn đằng xa, tường rào Miếu Loan thay đổi rất nhiều, mỗi ngày một khác, không ngày nào giống ngày nào, thậm chí trong đầu hắn ta đã tưởng tượng ra tương lai tường rào Miếu Loan sẽ như thế nào.

Bây giờ thanh danh của tường rào Miếu Loan bọn hắn đã dần dần lộ ra, tuyền bá khắp bên ngoài, khiến rất nhiều người sống sót vội vàng chạy đến gia nhập, đến mức từ tường rào chỉ có mấy ngàn người, tăng vọt đến tường rào cỡ trung vạn người.

Hơn nữa con số này còn không ngừng gia tăng.

"Đúng rồi, gần đây Võ Đạo của ngươi hình như không được hoan nghênh lắm." Lão Chu nói.

Lâm Phàm cũng nhìn phía xa, nhẹ giọng cảm thán.

Hắn và Tần Khiếu vẫn luôn liên lạc với nhau, những cao thủ của tường rào Thủ Đô bắt đầu ra ngoài thanh lý dị thú, ở bên tường rào Thủ Đô, số lượng Giác Tỉnh giả cấp chín không ít, cho dù gặp được dị thú cấp chín cũng không sợ.

Lão Chu lắc đầu nói,"Sao ta có thể biết được, dù sao cũng chính là từ trên trời rơi xuống."

Kèn lệnh phản công của nhân loại, đã sớm theo hành động của hắn mà thổi lên.

Con đường Võ Đạo quá dài, quá khó đi, không dễ dàng như vậy, hơn nữa hiệu quả rất chậm, có lẽ tu luyện một tháng, hiệu quả mang lại còn không bằng 1% hiệu quả khi hấp thu huyết tinh.

Tên kia rốt cuộc núp ở chỗ nào.

Lâm Phàm gật đầu, hắn cũng đã phát hiện ra tình huốn này, những người kiên trì tiếp tục con đường Võ Đạo cũng chỉ có những người kia, người khác thì đã bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng trong huyết tinh, muốn trở thành Giác Tỉnh giả.

Chớ nói đến còn có Vương Dũng đã trải qua bao nhiêu dị biến, lại trở thành kẻ mạnh như cũ

"Lão Chu, ngươi nói vì sao những mảnh vỡ kia lại từ trên trời rơi xuống?" Lâm Phàm hỏi.

Chuyện này cũng có thể hiểu được.

Đi đến tận thế một khoảng thời gian rồi, chuyện đã trải qua cũng khá nhiều, luôn cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, bây giờ mọi thứ đều đã đi đến điểm cuối, sự uy hiếp từ dị thú đã không còn lớn như trước nữa.

Một chiếc máy bay trực thăng từ đằng xa xuất hiện, đang bay về phía bọn hắn.

"A."

Lâm Phàm tập trung nhìn lại, cửa khoang không đóng, có một nữ tử xuất hiện, tuy khoảng cách khá xa, nhưng ánh mắt Lâm Phàm vẫn có thể nhìn rõ, trực tiếp thấy rõ mặt của đối phương.

Bây giờ, thứ đáng chú ý nhất chính là nam tử đại não.

Ngay khi hắn đang nghĩ đến chuyện này.

A Phong đang tu luyện, bên cạnh còn có Lê Chí Cường.

Lâm Phàm nói: "Người tới chính là Vương Vũ từ tường rào Thủ Đô, nàng chính là tỷ tỷ mà A Phong vẫn luôn nhớ mãi không quên."

A Phong vẫn luôn ghi nhớ lời này trong lòng, cũng không đặt toàn bộ thời gian vào chuyện hấp thu huyết tinh, mà rút phần lớn thời gian, cùng A Cường tu luyện Võ Đạo.

"A?"

Hắn ta nhìn bóng người từ xa bước đến, khi nhìn thấy rõ gương mặt kia.

"A Phong sắp vui vẻ rồi." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

"A Phong." Mặt Vương Vũ mỉm cười.

Mãi đến khi nữ tử xuất hiện trước mặt, A Phong vẫn há hốc miệng, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin.

Cả người ngây ngốc đứng đờ tại chỗ.

Lão Chu rất khó hiểu hỏi.

"A Phong."

Một giọng nữ truyền đến.

A Phong đột nhiên mở mắt ra, giống như đã từng quen thuộc, nhưng lại có cảm giác rất xa lạ, có giọng nói nghe xong thì sẽ lãng quên, nhưng có tiếng nói chỉ cần nghe qua một lần, cả một đời cũng không dám quên.

Lúc này.

ĐỐi với chuyện này.

Tuyệt đối đừng làm chuyện ném dưa hấu đi nhặt hạt vừng.

A Phong thân là Giác Tỉnh giả, chính là dựa vào huyết tinh để tăng thực lực của mình, nhưng Lê Chí Cường đã nói với hắn ta, A Phong, đừng từ bỏ Võ Đạo, cha nuôi ta đã nói với ta, Võ Đạo rất quan trọng, tiềm lực còn cao hơn cả Giác Tỉnh giả.

"Tỷ, tỷ tỷ..."

A Phong lấy lấy lại tinh thần, kích động lắp bắp nói,"Ta không nằm mơ chứ, ta thật sự không nằm mơ chứ."

Lâm Phàm ngước mắt nhìn một màn trước mắt, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, sau đó nhìn Vương Dũng bên cạnh.

"Hắn chính là em kết nghĩa của con gái ngươi."

Vương Dũng lẳng lặng nhìn xem, không ngờ trừ hắn ta ra, vẫn có người từ đầu đến cuối vẫn nhớ đến con gái của mình, chuyện này đối với con gái mình mà nói, đây là một chuyện rất hạnh phúc.

"Đúng rồi, chúng ta có thể đã phát hiện ra tung tích của nam tử đại não." Vương Dũng nói.

"Ở đâu?" Lâm Phàm không kịp chờ hỏi.

Nam tử đại não không mặc quần cộc tuyệt đối đã kéo năng lực ẩn núp đến max cấp.

Mẹ nó thật sự ẩn nấp quá sâu

Trong khoảng thời gian này, đừng nhìn thấy hắn cưỡi dị thú thằn lằn tìm kiếm trong núi sâu, thật ra cũng đang đi nam tử đại não kia.

Chỉ là đáng tiếc.

Quá khó tìm.

Một chút manh mối cũng không có.

Bây giờ Vương Dũng nói có manh mối, đương nhiên là đặc biệt chú ý đến, bây giờ hai tỷ đệ ôn chuyện, bọn hắn đi nói chuyện với nhau là được.

Vương Dũng thấy biểu hiện của Lâm Phàm rất kích động, cũng biết hắn vẫn đang tìm kiếm,"Trước đây không bao lâu, ta nhận được tin cầu cứu của tường rào Hoàng Hải, nam tử đại não xuất hiện ở đó, dùng lực lượng khủng bố trực tiếp đánh tường thành của tường rào Hoàng Hải thành một cái lỗ lớn, Giác Tỉnh giả từ cấp tám trở lên đều bị giết chết."

"Đi, chúng ta vừa đi vừa nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận