Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 443 - Thứ còn đáng sợ hơn cả quản lý Lâm. (2)

Nhưng mà nói thật, lái máy bay rất thoải mái, so với lái xe còn thoải mái hơn, trước kia lung la lung lay, cho đến bây giờ đã lên tầng cao, nếu như điều kiện cho phép, hắn ta muốn điều khiển máy bay trực thăng trực tiếp xoay tròn trong không trung, thể hiện kỹ thuật của bản thân tốt như thế nào.

Đến tường rào Miếu Loan.

Vương Diệu vô cùng ngạc nhiên với mọi thứ xung quanh, đồng thời biểu hiện rất hèn mọn.

Lâm Phàm quay đầu nhìn về phía đối phương,"Bây giờ ta dẫn người đi gặp một người, nếu như nàng cảm thấy ngươi có thể ở lại, như vậy ngươi có thể ở lại, nếu như nàng nói không thể, ngươi nên hiểu..."

Ngay thẳng hết chỗ chê.

Nếu như không thể giữ lại, kết quả chỉ có một, đất đai bên ngoài lại có thêm một cái thi thể nữa.

Nghe thấy lời này, Vương Diệu lập tức kinh hãi, rốt cuộc là ai?

Địa vị còn trên cả quản lý Lâm, đáng sợ, thật sự đáng sợ, xem ra bên trong cái tường rào Miếu Loan nho nhỏ này, thật sự là ngọa hổ tàng long, không thể xem thường.

Ai?

Lâm Phàm dừng chân lại.

Thân thể tựa như bị một ngọn núi lớn đè ép xuống.

Bên tai vang lên tiếng đọc sách, ở trong tận thế, hắn ta chưa từng nghe thấy âm thanh này, quả nhiên nhân vật càng đáng sợ, nơi ở lại càng quỷ dị.

Vương Diệu biểu hiện vô cùng khép nép, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám, hắn ta biết lát nữa mình sẽ phải đi gặp một nhân vật càng khủng bố hơn, trái tim nhỏ trong người không nhịn được đang nhảy bình bịch.

Giọng nói vang lên.

Ngẫm lại lựa chọn ban đầu, thật may mắn vì không đặt ánh mắt lên tường rào Miếu Loan, nếu không bọn hắn mà đến đây, sợ là không thể chịu nổi một đòn.

Vương Diệu giật mình, hai tay trực tiếp dán sát ống quần, nuốt nước bọt, cúi đầu, không dám nhìn bốn phía.

Xuyên qua tường ngoài, đi vào tường trong, đi trên đường, khi càng ngày càng đến gần, Vương Diệu dường như cảm nhận được một áp lực đáng sợ đang bao phủ đến.

Đi theo sau lưng quản lý Lâm.

Rốt cuộc sẽ là ai chứ?

Câu nói tiếp theo hắn ta hoàn toàn không nghe được.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nhân vật có địa vị trên cả quản lý Lâm, được gọi là lão sư sao?

"Lão sư, xin phép gọi Tiểu Ái ra đây."

Lão sư?

Đúng là ý nghĩ đáng chết.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Vương Diệu đột nhiên ngẩng đầu, đứng thẳng, đồng thời nhìn thấy người có đôi chân nhỏ kia, mẹ nó, thật sự chỉ là một đứa bé.

Tim của hắn ta không nhịn được nhảy lên.

Tiểu Ái có thể đoán trước tương lai, tuy rằng năng lực đoán trước được tương lai này rất khủng bố, nhưng đối với Tiểu Ái mà nói, đây là một tai nạn, không có thực lực, nhìn thấy quá nhiều bi kịch, sẽ gây ra ảnh hưởng và tra tấn khó có thể tưởng tượng được đối với tâm trí.

Lão sư trong tận thế, quả nhiên có phong cách, có dáng vẻ, thậm chí trong đầu đã xuất hiện hình ảnh, đó là nhân vật mà hắn ta không thể nhìn thẳng, nghĩ đến quyền lựa chọn đi hay ở của mình đang nằm trong tay đối phương.

Tiểu Ái nhìn Vương Diệu, bị một đứa trẻ nhìn như thế, Vương Diệu vô cùng căng thẳng, không nhịn được nuốt nước miếng, không biết kết quả sẽ như thế nào.

Thấy được cơ hội sống sót, nhưng cơ hội sống sót này là được tìm kiếm từ trong vô số tử vong, từng hình ảnh chân thực xảy ra trước mắt, giống như chính bản thân mình tự trải qua.

Lúc trước Tiểu Ái chính là như vậy.

Có tiếng bước chân vang lên.

Nàng... Nàng chính là nhân vật có địa vị còn cao hơn cả quản lý Lâm?

Điều đó không có khả năng.

Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Ái, chỉ vào Vương Diệu nói,"Ngươi nhìn hắn một chút, có thể giữ lại không?"

Hắn ta cúi đầu, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân rất nhỏ, nhìn giống như là chân của đứa bé, không... Sao lại có ý nghĩ như vậy, thế mà xem nhân vật đáng sợ có địa vị cao hơn cả quản lý Lâm là một đứa trẻ. .

"Vâng."

"Vương Diệu, ngẩng đầu lên." Lâm Phàm thúc giục nói.

May mắn là chỉ ngẫm nghĩ trong lòng, nếu như để đối phương biết được ý nghĩ trong lòng hắn ta, hậu quả chỉ sợ rất đáng sợ.

Một lát sau.

Một lát sau.

"Lâm thúc thúc, hắn có thể." Tiểu Ái nhỏ nhẹ nói.

"Được, đi học đi."

Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

"Ừm."

Tiểu Ái quay người trở lại phòng học, tiếp tục nghe lão sư giảng bài, mặc dù Tiểu Ái có thể đoán trước tương lai, nhưng khi đối mặt với học tập, vẫn vò đầu bứt tóc, biểu hiện có chút kháng cự đối với học tập.

"Về sau, ngươi cứ ở lại tường rào Miếu Loan đi." Lâm Phàm nói, sau đó vỗ vai hắn ta,"Giành được cuộc sống mới, có thể đi trên còn đường mới cũng không dễ dàng, ta hy vọng ngươi có thể quý trọng cơ hội lần này, hiểu chưa?"

Hắn cho Vương Diệu cơ hội.

Loại tình huống này rất hiếm có, nếu như không phải năng lực hệ mộc tương đối khan hiếm, hắn cũng không muốn đưa người về.

"Ta đã rõ." Vương Diệu nói rất nghiêm túc.

Trong mắt hiện lên vẻ kiên định, hắn ta không phải là người ngu, khi quản lý Lâm nói với hắn ta những lời này, chính là đồng ý cho hắn ta cơ hội, nếu như hắn ta không nắm bắt được cơ hội lần này, vậy thì chính là đồ đần.

Lâm Phàm nói,"Ta nghĩ tương lai ngươi sẽ vô cùng cảm tạ ngươi bây giờ, về sau ngươi sẽ biết."

Bây giờ người gia nhập tường rào Miếu Loan đều rất hạnh phúc.

Ít nhất có thể đảm bảo được sự an toàn.

"Ừm."

Vương Diệu cái hiểu cái không, cũng không để ý đến Lâm Phàm nói gì, hắn ta đều sẽ gật đầu, không có bất cứ ý nghĩ dư thừa nào.

"Đi, ta dẫn ngươi đi gặp một số người, về sau ngươi cứ nghe theo lời hắn."

Hắn đưa Vương Diệu đến chỗ Hoàng Hải, về sau cứ giao cho Hoàng Hải chỉ huy, thúc đẩy cây trái sinh trưởng, đều giao cho Vương Diệu và Diệp Đồng Đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận