Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 179 - Giác Tỉnh giả không gian đầu óc không bình thường. (2)

Giọng điệu thảnh thơi nhàn nhã, nói lời nói khiến người ta không dám tin.

"Muốn chết."

Nam tử sắc mặt lạnh lẽo, nhanh chóng vọt đến, cũng sử dụng Đỉnh Tâm Trửu, muốn đánh nát lồng ngực Lâm Phàm, đối mặt với một kích này, Lâm Phàm không hề hoảng hốt, nắm tay đánh về phía tay của đối phương.

Đồng thời điều động khí trong cơ thể, ngưng tụ trên nắm đấm.

Phịch một tiếng.

Lực lượng vốn đã mạnh hơn đối phương, cộng thêm có khí tăng cường, nơi bộc phát ra lực lượng khủng bố đến cực hạn, chỉ vừa đụng vào, mặt nam tử đã đại biến, một lực lượng không thể nào chống cự được xuyên qua đâm thẳng đến.

Hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng xương mu bàn tay của mình bị vỡ ra, đồng thời cả người cũng bay ra ngoài, bang một tiếng, ngã sấp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

"Sao có thể?"

TRong mắt Lạc Thải Điệp lóe lên tia sáng, khiếp sợ vô cùng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến trong tường rào Diêm Hải có thể tồn tại cao thủ như vậy.

Đừng nói đùa.

Rốt cuộc đã làm cách nào thế?

Lâm Phàm khoanh tay nhìn đối phương, cái thái độ không coi trọng này, khiến nam tử tức giận vô cùng, chỉ là lửa giận này hắn ta không biết nên phát ra như thế nào.

Lâm Phàm cũng chẳng có ác ý đối với tường rào Kim Lăng, dù sao người ta là phòng tuyến ngăn cản đợt dị thú thứ nhất, nói thật, làm rất nhiều, đương nhiên, người cũng càng nhiều, thế thì khó đảm bảo được tiêu chuẩn trong đó.

Nam tử không dám tìn, nhìn quyền ấn lõm xuống trên mu bàn tay, sắc mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

"Chào ngươi, ta cảm thấy rất có lỗi về hành vi của bọn hắn, ngươi có hứng thú gia nhập tường rào Kim Lăng không?" Lạc Thải Điệp chân thành nói.

Tiếp tục ra tay?

"Chỉ như vậy? Ta còn tưởng rằng lợi hại lắm chứ."

Giác Tỉnh giả cấp ba có thể dùng một quyền đánh thương Giác Tỉnh giả cấp bốn?

Khi gặp phải gia hỏa kiêu căng xấu xa, chỉ cần dạy dỗ một lần là được, những chuyện khác thì không cần suy nghĩ nhiều.

Hắn ta đã bị thương, lúc bình thường đã không phải là đối thủ của đối phương, chứ đừng nói là bây giờ đang bị thương.

"A..."

"Không hứng thú."

Khó tránh khỏi sẽ xuất hiện vài thành phần không tốt.

Nam tử ra tay kia gian nan đứng lên, cúi đầu, cũng đi lên máy bay.

Nói xong thì lần nữa biểu hiện áy náy với Lâm Phàm.

"Ngươi mạnh như vậy sao?"

Một vị nam tử khác rục rịch, cảm thấy khó chịu.

Lâm Phàm bình thản nói,"Ta vẫn luôn rất mạnh đấy có được không hả."

Lạc Thải Điệp có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên bị người ta từ chối quả quyết như vậy.

Quần chúng vây xem vẫn đang xì xào bàn tán, nhớ đến tình hình chiến đấu lúc trước, thật kịch liệt, thật đáng sợ, đồng thời nghĩ đến La Minh đã được đưa đi, sau này nhất định sẽ phi thẳng lên trời, không phải là người cùng một thế giới với bọn hắn nữa.

Không thể nào giao tiếp.

Lê Bạch:... ?

Lạc Thải Điệp quát lớn,"Các ngươi còn ngại mặt mũi vứt đi chưa đủ à, chuyện này quay về ta sẽ báo lại cho thủ trưởng."

Lê Bạch vô cùng khiếp sợ, đúng là vượt quá sức tưởng tượng, lúc trước luận bàn với Lâm Phàm, hắn ta cũng chỉ nhận định mình chỉ thua một chiêu mà thôi, nếu không phải vì nhược điểm của bản thân khắc chế, với sức mạnh của chính mình, nhất định có thể chống đỡ được.

Nhưng bây giờ, hắn ta đã hiểu ý nghĩ của mình là sai lầm.

Mẹ nó cái này cho dù không có nhược điểm, cũng sẽ bị đánh đến mức không còn khả năng tự gánh vác sinh hoạt được.

Sau đó quay người đi lên máy bay trực thăng.

CŨng may không bị từ chối, nếu như bị từ chối, kết cục của bản thân chắc chắn sẽ rất thảm.

Vội vàng đi theo.

Mà La Minh đã bị dọa sợ.

Vị đội trưởng đội ngũ đã cứu La Minh đi kia, sau khi biết La Minh được tường rào Kim Lăng dẫn đi, trợn tròn mắt, mẹ nó, gia hỏa hắn ta cực cực khổ khổ bồi dưỡng, còn chưa mang lại giá trị gì cho bọn hắn, cứ như vậy không còn nữa rồi?

Hắn ta cứu La Minh là có mục đích, năng lực dịch chuyển không gian rất mạnh mẽ, có thể không quan tâm đến sự ngăn cản của vật thể, cho nên hắn ta hy vọng phạm vi di chuyển của La Minh có thể càng rộng hơn, giúp hắn ta trộm huyết tinh.

Ừm, không sai, chính là mục đích này.

Sau khi La Minh rời đi, hắn ta biết mọi cố gắng của mình, đều đổ xuống sông xuống biển cả rồi.

"Lê Bạch, sau này ngươi cũng phải cẩn thận một chút." Lâm Phàm nhắc nhở.

Lê Bạch nói,"Ngươi nói là hắn..."

Lâm Phàm nói,"Đúng vậy, hắn vừa được tường rào Kim Lăng nhìn trúng đã lập tức dựa vào chuyện này, bàn điều kiện với người ta, bảo người ta đánh ngươi, ngươi nói hắn âm hiểm như vậy, đợi đến khi hắn đắc thế, ta cảm thấy chuyện đầu tiên hắn làm, chính là diệt ngươi."

Giàu mà không về quê, như cẩm y dạ hành.

Đổi thành ai cũng sẽ ngẩng cao đầu, quay lại nơi từng sinh sống, đánh đùng đùng vào mặt kẻ thù trước kia của mình.

Rất rõ ràng, Lê Bạch chính là đối tượng bị vả mặt.

"Chỉ dựa vào hắn?" Lê Bạch khinh thường cười nói,"Cho hắn thêm mười năm, hắn cũng không có tư cách."

Lâm Phàm gật đầu, nếu như La Minh là nhân vật chính, thế thì Lê Bạch đã có khí chất phản diện rồi.

Giữ lại kẻ địch hoàn toàn không phải phong cách của Lâm Phàm hắn, nhưng kẻ địch này là kẻ địch của Lê Bạch, cho nên chuyện này đương nhiên phải giao cho Lê Bạch xử lý, vừa rồi giết chết tại chỗ mới có thể giải quyết được.

Nhưng làm như vậy sẽ nảy sinh mâu thuẫn, với tình hình trước mắt, ngược lại không cần thiết phải làm quá mức như vậy.

Trên máy bay trực thăng.

"Đáng giận, tên kia thật là ngông cuồng, cũng dám ra tay với tường rào Kim Lăng, thật quá phách lối." La Minh tức giận, sau đó quan tâm nhìn về phía vị nam tử đã ra mặt cho mình kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận