Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 278 - Cuộc chiến tranh đoạt mảnh vỡ. (5)

Lâm Phàm tập trung vào Tô Bằng, nhảy vọt lên, không ngừng xuyên qua đám kiến trúc.

Hắn vẫn luôn theo sát phía sau, đồng thời trong kiến trúc xung quanh, cũng có cường giả đang theo dõi.

Tô Bằng đang ẩn thân quay đầu nhìn lại, hắn ta đang bị dị thú thức tỉnh tinh tinh cấp năm đuổi theo, lại phát hiện một lượng lớn cường giả cũng đuổi theo, sắc mặt hắn ta vô vùng nghiêm trọng.

"Đáng chết, đám khốn khiếp các ngươi, mảnh vỡ này là của ông đây, ai cũng đừng mong có được."

Tô Bằng không thể nào từ bỏ mảnh vỡ.

Hắn ta hy sinh nhiều như vậy, sao có thể làm áo cưới cho người khác.

Cho dù hủy đi, cũng không để lại cho người khác.

Lúc này, Lâm Phàm đang theo dõi cũng không tăng tốc đuổi theo, mà từ đầu đến cuối đều duy trì một khoảng cách, hắn biết trận tranh đoạt này chỉ vừa mới bắt đầu, không phải ai lấy được trước thì chính là của người đó.

So sánh với mảnh vỡ.

Tô Bằng đã cảm nhận được áp lực lớn lao, hắn ta biết năng lực ẩn thân của mình tránh né người bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng đối với cao thủ chân chính mà nói, cho dù bọn hắn không nhìn thấy người, chỉ dựa vào cảm giác cũng có thể tìm được hắn ta.

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều điên cuồng.

Lúc này.

Một đạo hàn mang xuất hiện.

Một tiếng rít vang lên, âm thanh tựa như gợn sóng, đột nhiên khuếch tán, kiến trúc xung quanh đều là pha lê, trước sóng âm này, trong nháy mắt vỡ nát thành mảnh vỡ, văng tung tóe ra ngoài.

"Này, ngươi cũng muốn đoạt sao?" Một bóng người chạy ngang với Lâm Phàm, vẻ mặt khinh thường nhìn Lâm Phàm.

Chứ đừng nói một đường hắn ta phi nước đại, động tĩnh gây ra quá lớn, càng khó thoát khỏi thính giác của bọn họ.

Lâm Phàm tùy ý vung đao, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp chặt đối phương một đao, tiếp tục đuổi theo.

Xoát!

Bất cứ chuyện gì cũng không đáng nhắc đến, cho dù là bằng hữu thân thiết, cũng sẽ có sự tham lam.

Thân thể Tô Bằng đang ẩn thẩn hơi lung lay, bị sóng âm ảnh hưởng, trực tiếp thoát khỏi trạng thái ẩn thân.

Bất cứ người nào đến gần, đều nên quả quyết ra tay.

"Tô Bằng, giao mảnh vỡ ra đây."

Đột nhiên.

Giác Tỉnh giả sóng âm.

Lâm Phàm biết Tô Bằng không thể giữ được mảnh vỡ, muốn lấy mảnh vỡ rời khỏi nơi này, không thể nghi ngờ chính là người si nói mộng.

Tô Bằng chính là một con cừu non, sau lưng là một đàn sói nhìn chằm chằm, đang nghĩ cách, độc chiếm con cừu non đã cùng đường tuyệt lối kia.

Hắn đã nhận ra có không ít cao thủ không vội vàng ra tay.

"Ta giao con mẹ nó, đây là của ông." Tô Bằng giận dữ hét lên, chết cũng không thể giao mảnh vỡ ra.

TRong lúc đuổi theo, Lâm Phàm không ngừng phân tích tình huống xung quanh, cho dù hắn thật sự lấy được, nhất định sẽ bị truy sát một đường, nhưng mà hắn tin tưởng tốc độ của mình, cho dù không thể cắt đuôi hết, nhưng cũng có thể cắt được hơn phân nửa.

Có người rống giận.

"Mẹ nó..."

Chỉ thấy đằng xa có một cái hỏa tiễn kéo đuôi rực lửa bay đến, ầm một tiếng, tiếng nổ mạnh vang vọng, trực tiếp bao trùm Tô Bằng.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ.

Vào giờ phút này.

Tô Bằng chạy phía trước, cường giả chạy ở giữa, các dị thú thì theo sát phía sau.

Loại tình huống này không quan tâm là ai, đều sẽ hoảng hốt.

"Ta nên ra tay lúc nào?"

"Hắn chết chắc."

Trong quá trình đuổi theo.

Rất rõ ràng, hắn ta sắp xếp đội viên thật sự có thể cầm được mảnh vỡ đến tay, nhưng vấn đề duy nhất chính là lấy tới tay rồi thì làm thế nào an toàn rời đi.

ĐƯơng nhiên, không thể không bội phục sự tàn nhẫn của Tô Bằng.

Trong lòng Tô Bằng tức giận mắng, ở đằng xa, có một nam tử khiêng súng phóng hỏa tiễn trên vai, khóe miệng cong lên, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tô Bằng bị hắn ta ép ngừng lại.

Khi Tô Bằng bị ép ngừng lại.

TRong kiến trúc âm u, đột nhiên nhảy ra một bóng người, nhanh chóng chạy đến trước mặt Tô Bằng, quét chân, tay mắt Tô Bằng lanh lẹ, một tay ngăn cản, phục một tiếng, lực đạo to lớn truyền đến, trực tiếp lui nhanh.

Mà trong khi hắn ta lui, lại có một bóng người từ chỗ tối xuất hiện, thân thể dung nhập vào mặt đất, một bóng người nhanh chóng lướt đến, xuất hiện phía sau Tô Bằng, cái bóng đen dần thành hình, vẫn đao sáng loáng trong tay, chém ra một vết đao sau lưng Tô Bằng.

Tô Bằng bị đau, khuôn mặt vặn vẹo.

"Đám khốn khiếp các ngươi, đáng chết, thật là đáng chết."

Tô Bằng tức giận gầm thét, tuy rằng hắn ta là Giác Tỉnh giả cấp năm, nhưng dám ra tay với hắn ta, đó cũng là cao thủ, sao có thể sợ hắn ta, lảo đảo mấy cái, lại nghĩ đến chuyện trốn đi, chỉ là ngay khi hắn ta dừng lại, bốn phương tám hướng xung quanh hắn ta đã sớm bị một đám cao thủ phong tỏa ngăn lại.

Không còn đường nào để chạy.

"Giao mảnh vỡ ra đây, ngươi không giữ được." Có người mở miệng nói.

"Tô Bằng, ngươi có thể lấy mảnh vỡ từ trong đó ra, không thể không nói bản lĩnh của ngươi rất lớn, nhưng dừng ở đây thôi, giao ra thì không sao cả, không giao thì chỉ có chết." Lại một vị cường giả nói.

Bọn hắn cũng rất nhức đầu với chuyện lấy mảnh vỡ ra ngoài như thế nào.

Không ngờ Tô Bằng lại có thể bỏ được, vì mảnh vỡ mà trực tiếp tế nhiều đồng đội như vậy, tường rào Minh Quang xem như xong đpừi rồi, tài nguyên ở đó sẽ bị bọn họ phân chia.

Tô Bằng nhìn bốn phía, trợn mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói,"Ta cực cực khổ khổ, vứt bỏ hết mọi thứ mới có được mảnh vỡ, các ngươi bây giờ muốn ngồi mát ăn bát vàng, các ngươi cảm thấy chuyện này có thể sao?"

Hắn ta rất tức giận, chỉ là tức giận của hắn ta không có tác dụng gì cả.

Ánh mắt đám người nhìn về phía hắn, giống như nhìn đồ ăn trên thớt gỗ vậy.

ĐỐi với mảnh vỡ, bọn hắn bắt buộc phải có.

Có người thấy dị thú sắp đuổi kịp, biết không phải là lúc nói nhảm, nhất định phải ra tay ngay bây giờ, nếu như chờ dị thú hoàn toàn bao vây nơi này, mọi chuyện cũng đã trễ.

Tô Bằng nhìn thấy mình không có lối thoát, nhìn dị thú tinh tinh sắp đến gần, cắn răng một cái lộ ra vẻ hung hăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận