Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 459 - Đứa nhỏ ngươi là Giác Tỉnh Giả, ngươi giúp ta thu hút chúng đi. (2)

"Bây giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu chúng ta, nếu như ngươi không cứu chúng ta, tất cả chúng ta đều phải chết ở chỗ này, vừa rồi chúng ta đã nhìn qua, cái xe bị lật đang nằm ngay chỗ kia, chỉ cần có thể thu hút dị thú xung quanh đó đi, chúng ta sẽ có thể sống."

Vào giờ phút này, tất cả mọi người dường như đã quên đi số tuổi của đối phương.

Nói cho cùng, hắn ta chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi. Đứa trẻ thu hồi vẻ khiếp đảm, cẳng thăng và sợ sệt, ánh mắt bình tình nhìn đám người trước mắt.

"Ta hiểu rồi."

Nói xong, hắn ta quay người đi ra ngoài cửa.

Đám người nhìn thấy đối phương thật sự ra ngoài, lập tức kích động, theo bọn hắn nghĩ, chỉ cần đối phương tình nguyện ra ngoài dẫn dắt dị thú xung quanh đi cho bọn hắn, vậy thì có nghĩa là bọn hắn còn có cơ hội sống sót.

Đứa nhỏ đi đến cửa, dừng bước lại, quay đầu nhìn đám người lờ mờ đang trốn tại góc khuất, không nói một câu, quay đầu, nhanh chân bước ra bên ngoài.

Đã có dị thú nhìn thấy đứa rẻ.

Ca ca từng nói, ngươi là Giác Tỉnh Giả, vô địch thế giới thời kỳ hòa bình đều chỉ có thể hít bụi ở đằng sau ngươi.

Chạy mãi đến khi kiệt sức, bị dị thú nuốt chửng, hắn ta sẽ hoàn thành sứ mạng của mình.

Các dị thú gầm thét, dữ tợn hung ác vọt về phía đứa trẻ.

Dốc hết sức mà chạy.

"Rống."

Cúi đầu nhìn lại, một bóng đen đã bao phủ hắn ta, bóng dáng giương anh máu vuốt, loáng thoáng có thể từ trong bóng dáng đó nhìn thấy móng vuốt sắc bén của dị thú.

Nhưng không đợi đứa trẻ này gây ra tiếng động thu hút dị thú, chỉ thấy có một bình thủy tinh lập tức vỡ vụn ngay bên chân hắn ta, đây là người ở bên trong ném ra ngoài, tuy rằng hắn ta còn nhỏ, nhưng cũng thường xuyên nghe ca ca nói với hắn ta, tận thế lòng người hiểm ác, có thể gặp được người đáng tin tưởng rất khó, cũng giống như mua xổ số vậy.

Dị thú sau lưng càng ngày càng gần, hắn ta có thể chạy thoát được dị thú hồng huyết bình thường, nhưng lại không chạy thoát dị thú cấp một, cấp hai, khoảng cách càng lúc càng gần.

"Rống!"

Hắn ta không biết xổ số là gì, nhưng cũng cảm giác được đó là thứ rất khó.

Bây giờ hắn ta chỉ muốn chạy.

Thân thể yếu ớt đã không còn chút sức lực.

Đứa trẻ thi triển năng lực, nhanh chóng chạy về phía xa, hắn ta chỉ mới là Giác Tỉnh Giả cấp một, năng lực còn chưa mạnh bao nhiêu, nhưng mà là Giác Tỉnh Giả, đương nhiên dễ dàng đánh vỡ cực hạn của người bình thường.

Ca, ta tới đây.

Không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được áp lực ngạt thở ập tới từ phía sau, hắn ta biết đó là cảm giác áp bách từ các dị thú.

Hắn ta biết mình xong đời rồi.

"Ngươi là ai?"

Đứa nhỏ mở hai mắt ra.

Những dị thú xung quanh đang gầm thét, từng tiếng gào thét vô cùng kinh khủng.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, ngay sau đó, một giọng nói vang lên bên tai.

Ầm ầm!

Ầm một tiếng.

"Oa... Thật là lợi hại."

Các dị thú đang nhìn chằm chằm trong nháy mắt bị bao trùm, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp kêu ra, đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Trong nháy mắt đã nổ tung.

"Tiểu tử, ngươi cũng đủ trâu bò đất, tuổi thì không lớn lắm, lá gan lại không nhỏ, cho dù ngươi là Giác Tỉnh Giả, cũng không chơi như vậy được đâu."

Đứa trẻ kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.

Lâm Phàm nhìn về phía đám dị thú đang nhìn mình chằm chằm, giơ ngón tay lên, lửa bùng lên, vút một tiếng, một quả cầu lửa xuất hiện, khi đầu ngón tay bắn ra, quả cầu lửa bay đi, phân tán, cho dù quả cầu lửa rất nhỏ, nhưng uy thế bộc phát rất kinh người.

Ầm ầm!

Một bóng người đưa lưng về phía mặt trời, ánh mặt trời chói mắt chiếu xạ ở phía sau lưng đối phương, khiến ánh mắt của hắn ta có chút khó chịu, dần dần, hắn ta nhìn thấy rõ mặt của đối phương, trên mặt đối phương có ý cười, giống như đang cười hắn ta không biết sống chết, chỉ là cười như vậy không hề khiến hắn ta phản cảm chút nào, ngược lại cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.

Đứa nhỏ vừa rồi đã chạy đến kiệt sức, quá mệt mỏi, thân thể lung la lung lay, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, cũng may Lâm Phàm nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy hắn ta.

"Cảm ơn ngươi."

"Ta là ai? Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, nếu không có ta, ngươi đã sớm bị dị thú nuốt rồi." Lâm Phàm lắc đầu, cũng không biết đứa nhỏ này nghĩ như thế nào, làm sao không có người lớn đi theo.

Đứa nhỏ trừng to hai mắt, trong mắt hiện lên sự khiếp sợ, nhận biết của hắn ta có hạn, cho đến bây giờ chưa từng gặp được người lợi hại như vậy, cho dù là ca ca của hắn ta cũng không thể.

"Tiểu tử, ngươi tên là gì?" Lâm Phàm hỏi.

"Ta tên là Vương lạc Lạc."

Đứa trẻ thở hổn hển, tình huống vừa rồi đối với hắn ta mà nói đã tiêu hao thể năng rất lớn, dẫn đến bây giờ nói chuyện cũng có chút cà lăm.

"Nói cho ta một chút chuyện gì đã xảy ra, vì sao một mình ngươi lại chạy ra ngoài?" Lâm Phàm hỏi.

Nói thật, tình huống của đứa nhỏ trước mắt này rất quái dị.

Tuổi quá nhỏ.

Còn là Giác Tỉnh Giả.

Nếu như không có người chủ động nuôi nấng, đánh chết hắn cũng không tin.

Nhưng đã có người nuôi nấng, vì sao lại một mình xuất hiện ở đây, vừa rồi nếu như không phải đi qua nơi này, khuếch tán tinh thần cảm ứng được hắn ta, tiểu tử này đã sớm trở thành thức ăn trong miệng dị thú.

"Ta..."

"Bạn nhỏ, nói thật, con người ta không thích nghe nói láo, khi nghe được lời nói láo, tay của ta sẽ không khống chế được mà run rẩy, làm ra một vài chuyện khó có thể tưởng tượng được."

"A..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận