Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 224 - Bọn hắn đã bị Lâm Phàm giết đến sợ hãi. 4)

Lâm Phàm phát hiện trong tận thế này, thế lực phân bố quá rườm rà, mà hắn chỉ biết một chút tình huống râu ria ngay cả da lông cũng không phải, muốn biết càng nhiều thì phải tiếp tục tìm tòi.

"KHông biết, có thể là rất nhiều, nhưng chúng ta và bọn hắn không liên lạc với nhau." Nam tử áo khoác trắng đáp lại.

Lâm Phàm nói,"Đúng rồi, người của ngươi tập hợp thế nào rồi? Có phải đang chạy về phía ta rồi không?"

"Hả? Có ý gì?" Giọng điệu của nam tử áo khoác trắng kinh ngạc, tỏ vẻ không hiểu.

Lâm Phàm nói,"Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, thời gian của ta rất quý giá, ngươi cũng không ngốc, muốn từ chỗ ngươi hỏi được thứ gì đó rất khó, ngươi cũng sẽ không nói cho ta biết trụ sở của mình ở đâu, tiếp theo ngươi nhất định đang phái càng nhiều Giác Tỉnh giả và Liệp Sát giả đến bắt ta đúng không?"

"Làm sao có thể chứ." Nam tử áo khoác trắng cười nhẹ.

Nếu như hai người bọn họ chạm mặt, Lâm Phàm sẽ phát hiện ra ánh mắt của nam tử áo khoác trắng này đã trở nên âm trầm.

Lâm Phàm nhìn về một phương hướng, đã phát hiện ra tiếng bước chân đang tiến tới kia, tuy rằng rất nhẹ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Lâm Phàm nói,"Người của ngươi đều đã tới rồi, tốc độ rất nhanh, nhưng mà ngươi có nghĩ đến một việc hay không?"

"Có ý gì?"

Trong nháy mắt.

"Ngươi có nghĩ đến chuyện sống chết của bọn hắn không?" Lâm Phàm nói.

Cho nên bồi dưỡng rất nhiều cao thủ.

Lâm Phàm nhớ kỹ mọi mục tiêu trên nóc nhà vào lòng.

Lúc này.

"KHông có việc gì, xem thật kỹ, học cho tốt, nguyên nhân đến bây giờ ta vẫn chưa đi, chính là muốn cho ngươi biết, nếu như có bất cứ ý đồ xấu gì với ta, thế thì cái giá phải trả là gì."

Chính là vì hoàn thành các loại nhiệm vụ khó khăn.

Hai mươi mấy vị cao thủ nhanh chóng chạy trên nóc nhà, tốc độ của bọn hắn rất nhanh, những năm qua trong tận thế này, những căn cứ tổ chức này đều có mục tiêu rõ ràng, biết rõ muốn đứng vững được trong tận thế, võ lực nhất định phải đầy đủ.

"Chuyện gì?" Giọng nói âm trầm trong tai nghe truyền đến, rõ ràng đã không còn muốn giả bộ nữa.

Đám người trong căn cứ, sau khi nghe thấy lời này đều sửng sốt, không hiểu ý đối phương nói là gì.

Những cao thủ này đã chia ra nhảy xuống nóc nhà gần đó, từ trên cao nhìn Lâm Phàm ở bên dưới, bao vây hắn lại.

Nhưng rất nhanh, hình ảnh trên màn hình, đã khiến bọn hắn hiểu ra.

Nói xong lời này.

"Có tất cả là hai mươi tư người, phần lớn là ba giây một người, có một số ít có thể kiên trì được mười giây." Lâm Phàm nói.

Các đội viên đang vây xem gật đầu, rõ ràng là tán dương năng lực của Hồng Hậu, khi nàng không ngừng nghiên cứu, đã có tác dụng kỳ diệu như vậy, trực tiếp lấy sợi tơ làm nguyên liệu, ngưng tụ thành cánh, đạt đến hiệu quả có thể dừng trên không trung.

Hồng Hậu lơ đễnh, trực tiếp từ trên mái nhà nhảy xuống, thi triển năng lực, những sợi tơ mà mắt thường không thể nào nhìn được ngưng tụ ở sau lưng, sợi tơ tụ lại, ngưng tụ thành cánh bằng tơ, giúp Hồng Hậu đang nhanh chóng rơi xuống hơi dừng lại, bay lơ lửng.

Năm ngón tay Lâm Phàm nắm chặt thành quyền, cánh tay đưa ra sau, một luồng quyền kình kinh khủng ngưng tụ tại quyền, không biết vì sức lực quá to lớn hay vì nguyên nhân gì, trên bề mặt cái quyền này còn có một luồng sương mù màu trắng bao quanh.

"Hồng Hậu, ngươi cẩn thận một chút, gia hỏa này không đơn giản." Có đội viên nhắc nhở.

Trong chốc lát, quyền kình kinh khủng bao trùm Hồng Hậu, rầm rầm... Thịt nát rơi đầy đất, mà phần bụng Hồng Hậu trực tiếp bị đánh xuyên, một phần lớn máu thịt biến mất, xuất hiện lỗ hổng trống rỗng.

Có một Giác Tỉnh giả nữ, mang giày cao gót, kiêu ngạo đứng trên mái nhà, đôi môi đỏ tươi gợi cảm nói,"Tiểu gia hỏa này, cứ giao cho ta, ta sẽ khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời."

Lâm Phàm nhẹ nhàng nói.

"Một giây."

Tất cả mọi người vây xem đều trừng mắt, khiếp sợ nhìn, thật lâu cũng không thể lấy lại tinh thần.

"Chỉ là một tên yếu gà thôi."

Ngay khi Hồng Hậu sắp đến trước mặt.

Ra quyền.

Một quyền đấm ra, tiếng động vang vọng.

Năng lực thức tỉnh của nàng là năng lực sợi tơ.

"Hả?" Hồng Hậu kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, chỉ là nàng còn chưa kịp phản ứng, một sức kéo khổng lồ truyền đến, vút một tiếng, rơi về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm mỉm cười, có nhìn thấy sợi tơ hay không không quan trọng, hắn có thể cảm nhận được, ngay khi đám sợi tơ xuất hiện trước mặt, đột nhiên vươn tay ra, bắt lấy nó.

Hồng Hậu nhìn về phía Lâm Phàm, liếm môi đỏ, lộ ra nụ cười âm hiểm, năm ngón tay mở ra, sơi tơ trong suốt giống như mũi tên, nhanh chóng phóng tới, nàng đã không kịp chờ muốn nhìn thấy trên người đối phương xuất hiện lỗ máu mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Nam tử áo khoác trắng trong căn cứ lấy lại tinh thần,"Ngươi nói một giây chính là giết bọn hắn một giây."

"ĐÚng vậy, vốn cho rằng cần ba giây, bây giờ hoàn toàn không cần thiết như vậy, ta cũng đã nói với ngươi rồi, có ý nghĩ xấu với ta, cũng cần phải trả giá lớn." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều rùng mình.

Một màn kinh khủng chấn động tâm linh.

"Giết hắn."

Một vị Liệp Sát giả gầm lên, tức giận đến cực hạn, hắn ta chỉ muốn giết chết Lâm Phàm, rõ ràng, hắn ta và vị Hồng Hậu kia nhất định có một chân.

Lâm Phàm không phải là người thích giết chóc, nhưng gặp phải kẻ địch, cũng sẽ không nương tay, mắt nhìn mục tiêu, phịch một tiếng, nhảy vọt lên, lấy tòa nhà bên cạnh làm bàn đạp, trực tiếp đạp lõm vách tường, giống như một viên đạn, rơi xuống mái của một tòa nhà khác, xuất hiện trước mặt Liệp Sát giả đang gầm thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận