Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 364 - Cái này cũng quá ngay thẳng rồi.

Lâm Phàm nghiêng người né tránh, một quyền vung ra, phịch một tiếng, đánh bay đối phương, bóng người kia đập vào vách tường, trượt xuống, phun ra máu tươi, mất đi năng lực hành động.

"Người sống."

Đối phương tóc tai bù xù, toàn thân vô cùng bẩn thỉu, không nhìn thấy rõ dung mạo, thậm chí cho dù bị một quyền của mình đánh mất năng lực hành động, trong miệng cũng chỉ gào lên tiếng gầm thét như dã thú.

"Ngươi có thể nói chuyện không?"

Lâm Phàm đi đến chỗ đối phương, ngay sau đó lại lui lại, mùi trên người đối phương quá nồng, đây là tích lũy lâu dài mà thành.

Đối phương vẫn gầm nhẹ, giống như dã thú, vô cùng tràn ngập địch ý với hắn.

Dùng cả tay và chân bò sát, tràn ngập tính công kính đến gần Lâm Phàm.

Lâm Phàm híp mắt, chẳng lẽ bị nhốt ở nơi này quá lâu, cộng thêm hoàn cảnh xung quanh, khiến tâm lý đối phương biến thái, từ đó ăn mòn nhân tính, chỉ còn lại thú tính?

Tiếp tục đi vào bên trong, không biết bên trong còn người sống nào khác hay không.

Xuyên qua phần kính trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong có nhiều vật chất màu trắng hình bầu dục giống như kén ve.

Huống hồ lại không quen biết.

Bên trong hầm trú ẩn có một cánh cửa sắt khiến hắn chú ý đến.

"Ai."

Một đao cắt cửa ra, đi vào, bên trong đầy đủ ánh sáng, cũng không bị phá hỏng gì cả, lập tức, hắn nhìn thấy bện cạnh những cái kén ve này có bộ xương cốt, trên xương cốt có những sợi tơ giống như mạng nhện, kết nối với kén ve.

Có khả năng này.

"Những cái này là?"

Lâm Phàm lắc đầu, cứu thì khẳng định không thể cứu được rồi, kéo một tên điên đã mất hết nhân tính trở về biên giới người bình thường, cái này cần phải tốn hao bao nhiêu công sức và kiên nhẫn chứ.

Vì thế, hắn giơ tay lên, ném ra một ngọn lửa lên người đối phương, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm cả người, biến người kia thành người lửa, trong chốc lát, tiếng kêu rên tiêu tán không còn, chỉ còn một đống cặn đen ở dưới đất.

Đột nhiên.

Ánh mắt nhìn thấy một bản bút ký phủ đầy tro bụi.

Ai quản chứ.

Cầm lên, phủi đi tro bụi bên trên.

Khó hiểu.

Lâm Phàm đi đến bên cạnh bộ xương, bộ xương không hề có bất cứ vết tích tổn thương nào, không hề bị ngoại lực gì tổn thương.

Tường rào Thủ Đô gây ra dị thú triều tiến công tường rào Võ Thanh.

Dị thú triều là do tường rào Thủ Đô cố ý dẫn đến.

Xem ra vần phải cẩn thận tường rào Thủ Đô mới được.

Lật tờ đầu tiên.

Nhìn nội dung ghi chép bên trong bản bút ký.

Đây là thứ mà người kia để lại, có lẽ những gì mình muốn biết, ở bên trong này đều sẽ có ghi lại.

Thông thường có thể kiên trì càng lâu.

Khắc chế và quy hoạch hợp lý.

Lâm Phàm biết trong tình hình như vậy, xảy ra chuyện đó cũng là bình thường.

Nội dung khiến sắc mặt Lâm Phàm thay đổi.

Trong lòng Lâm Phàm thầm nói, sau đó tiếp tục lật xem, đến nội dung ghi chép sau đó là một vài chuyện xảy ra khi ở trong hầm trú ẩn.

Bên trong hầm trú ẩn tích lũy khá nhiều vật tư, có thể cung cấp cho mấy trăm người sinh sống hai năm dài, chỉ cần chờ đến khi dị thú triều lui đi, là có thể giành lấy cuộc sống mới, nhưng dị thú triều lần này rất quái lạ, từ đầu đến cuối luôn có lượng lớn dị thú chờ bên ngoài, không hề tản đi, cuộc sống từng nnày trôi qua, vào tháng thứ ba, rốt cuộc có người ra tay, diễn ra trận chiến cướp đoạt vật tư...

Khi vật tư bị chia cắt xong, mọi người đều tự mình ở một góc của mình, khi không có gì hạn chế, đồ ăn của mọi người tiêu hao rất nhanh, còn chưa đến một năm, đã có người tiêu hao hết vật tư, mà dị thú ở bên ngoài thì vẫn còn ở đó.

Cho dù đã qua rất nhiều năm, vẫn có thể từ trong những chữ viết này nhìn ra được người trong cuộc khi viết ra những dòng này, trong lòng tức giận đến mức nào, mức độ đè bút rất mạnh.

Chỉ cần là người quản lý địa bàn, không quan tâm bên ngoài nghiêng tời lệch đất như thế nào, suy nghĩ vĩnh viễn chỉ có lợi ích, dị thú là dị thú, cho dù dị thú là kẻ cầm đầu hủy diệt đi nền văn minh nhân loại, nhưng trong ván cờ này, cũng có thể xem dị thú như công cụ lợi dụng.

Chuyện rất bình thường.

Đây có khả năng chính là ván cờ giữa hai tường rào.

Nhưng không có sự quy hoạch, vật tư sẽ tiêu hao với tốc độ rất nhanh, đến lúc đó, chuyện kinh khủng hơn cũng sẽ xảy ra.

Tranh đoạt, chiến đấu là chuyện không thể tránh khỏi.

Tiếp tục nhìn tiếp.

Đúng như hắn nghĩ.

Bắt đầu tranh đấu đoạt vật tư.

Mỗi ngày đều có người chết.

Những đồng bạn trước kia đã từng rất tốt, cũng bắt đầu đâm đao sau lưng, không đáng tin tưởng.

Rõ ràng là nơi người sống sót tránh né tai nạn, bây giờ lại trở thành Luyện Ngục Nhân Gian.

Khi tất cả vật tư đều đã cạn kiệt, người sống bắt đầu ra tay với người, xem người là đồ ăn, những tình huống này đã sớm nằm trong dự liệu của Lâm Phàm, chỉ là tận mắt nhìn thấy nội dung trong bút ký.

Trong lòng hắn không nhịn được chấn động.

Đây không phải là chuyện không thể nào, nếu như một đám người bị nhốt trong núi tuyết hoang vu, ngay cả một cây cỏ cũng không có, cho dù biết ăn người là chuyện không được phép, nhưng vì sống sót, vẫn sẽ phá vỡ giới hạn của mình.

Những cái này không có gì đẹp mắt.

Kết quả của những chuyện đó đã hiện ra trước mắt.

Không còn một ai.

Đều đã chết.

Lúc này, dòng cuối nội dung đã giải thích những thứ ở trong này là gì.

Khi ngươi có thể nhìn đến đây, ta biết ngươi không phải là người của tường rào Thủ Đô, ngươi cũng không biết nơi này đã xảy ra cái gì, ta là bác sĩ của tường rào Võ Thanh, đồng thời cũng là một Giác Tỉnh giả cấp bốn, ta thi triển năng lực của mình, lấy bản thân thành chất dinh dưỡng, bảo vệ một vài đứa nhỏ còn tồn tại, nếu như ngươi có năng lực thu nhận, vậy mở kén ra, dẫn bọn hắn đi, nếu như ngươi không muốn mang đi, vậy cứ để nguyên bọn hắn như vậy, bởi vì mãi đến khi chất đinh dưỡng của ta bị tiêu hao sạch sẽ, bọn hắn sẽ rời đi mà không có bất cứ đau đớn nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận