Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 574 - Gương mặt quen thuộc.

Lão Chu cười trêu ghẹo, tuy rằng hắn ta là Giác Tỉnh giả cấp chín, cũng có tu luyện Võ Đạo, nhưng cuối cùng cũng không được thâm hậu, đã có thể cảm nhận được thân thể không bằng trước kia.

"Lão Chu, những năm qua vất vả cho ngươi rồi." Lâm Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy quả thật có chút hố, suýt chút nữa khiến lão Chu mệt chết.

Lão Chu tặng vị trí người quản lý cho hắn, chính vì nhìn thấy hắn lợi hại, cảm thấy có cường giả canh giữ tường rào Miếu Loan, có thể mang đến cảm giác an toàn cho người sống sót.

Còn có một chuyện nữa chính là muốn ném chuyện quản lý tường rào cho Lâm Phàm.

Còn hắn ta thì dễ thở một chút.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, lã Chu đã lui xuống hàng hai, vậy mà còn bận rộn hơn cả khi làm người quản lý.

ĐỐi với chuyện này, hắn chỉ có thể nói, thật xin lỗi, dù sao thì người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm.

"Cũng tạm, thời điểm bận rộn cũng chẳng thấy ngươi." Lão Chu nói.

Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Hi Vọng,"Về rồi, về rồi, Tiểu Hi Vọng của chúng ta đã lớn thành người lớn rồi."

Tiểu Hi Vọng lau sạch nước mắt,"Thúc thúc, lần này trở về, ngươi có còn đi nữa không?"

"Oa."

Thời diểm đó, hắn còn rất nhỏ yếu, lặn lộn khó khăn trong tận thế, chỉ cần sơ ý một chút là có thể treo máy, sau đó quen biết với lão Vương, lại quen biết với con gái của hắn ta, từng bước một đi tới, thật sự tràn đầy ký ức.

Một giọng nói từ phía sau truyền đến, trong giọng nói này ẩn chứa đủ loại cảm xúc.

"A? Thật sao?"

Được rồi, cảm tạ không công.

Những người trong đội tuần tra của nàng đều biết, tính cách của nàng rất kiên cường, cho dù bị đánh rất thảm, cũng sẽ không khóc, nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm thúc thúc trở về, mới có thể vui mừng không nhịn được mà khóc.

Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, mỉm cười nói,"Tiểu Hi Vọng..."

"Lâm thúc thúc..."

Vào giờ phút này, suy nghĩ của hắn dường như nhớ đến khi mới quen.

Mãi đến lúc này, Tiểu Hi Vọng mới lộ ra nụ cười.

Cảm xúc của Tiểu Hi Vọng vỡ òa, bổ nhào vào trong ngực Lâm Phàm."Thúc thúc, cuối cùng ngươi cũng trở về."

Mà vào lúc này, bên ngoài có một bóng đen nhanh như chớp lao đến, tốc độ cực nhanh, vút một tiếng, xoay tròn trên vai Lâm Phàm, sau đó nhìn thấy cái đầu tròn của Lạt Điều cọ vào mặt hắn

"KHông đi nữa." Lâm Phàm nói.

"KHông đi."

Nhìn thấy Lạt Điều, hắn lập tức nghĩ đến dị thú thằn lằn và Độc Giác Lang Cẩu, hắn cảm nhận được hơi thở của bọn chúng, bọn chúng đương nhiên cũng cảm nhận được sự tồn tại của hắn, chẳng qua vì sao lại không đến?

Lạt Điều nhất định đã hấp thu không ít.

Bây giờ không xuất hiện.

Lâm Phàm đã thật lâu không gặp Lạt Điều, muốn nói là gặp mặt, vẫn là âm thầm thăm dò mà thôi, trải qua những năm qua, Lạt Điều đã tiến hóa đến mức nào, đã khó có thể tưởng tượng được.

Đương nhiên, cũng là người chủ chốt của hắn ta.

"Lạt Điều..."

Lúc này, lão Chu nói,"Lâm Phàm, ngươi ở bên ngoài lâu như vậy, tình huống bên ngoài như thế nào, còn dị thú không?"

Hắn ta đương nhiên không thể khiến người ta thất vọng, càng không thể để Lâm Phàm thất vọng.

Từ khi quản lý khu vực Thủ Đô cho đến bây giờ, hắn ta vẫn rất cẩn trọng, cần cù, chăm chỉ, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trở thành kẻ độc tài, hắn ta biết người đang nhìn hắn ta có rất nhiều, trong đó còn có Lâm Phàm nữa.

Nhưng bây giờ, dao động mảnh vỡ đã tiêu tán, thế gian đã không còn mảnh vỡ nữa.

Cũng là tình huống bình thường.

Có thể hiểu được, là một con liếm cẩu một sừng cao ngạo đó.

Tần Khiếu đứng bên cạnh nhìn, hắn ta biết Lâm Phàm trở về, đối với người của khu vực Miếu Loan mà nói, chính là người chủ chốt quay về.

Nếu không thì cũng chẳng trưởng thành nhanh như vậy.

Nó là vương giả cao ngạo, chỉ lộ bụng đối với dị thú, năm lần bảy lượt kêu gọi gia nhập cũng không thành công.

Còn về Độc Giác Lang Cẩu...

Dị thú thằn lằn thì có thể hiểu được, hình thể quá lớn, tùy tiện vung cánh, cũng có thể tạo thành vòi rồng cực lớn, phòng ốc xung quanh chỉ sợ không thể chịu được.

Đây là chuyện rất nhiều người quan tâm, những năm gần đây, ngược lại rất khó thấy dị thú, cho dù có thì số lương cũng cực kỳ thừa thớt, tùy tiện xuất hiện thì một người cũng có thể giải quyết, mà từ lần kia, thì vẫn chưa từng gặp qua.

Mọi người xưng con dị thú kia là con dị thú quật cường cuối cùng.

Bây giờ muốn nhìn thấy dị thú, hoặc là từ trong hình ảnh, hoặc là đến khu vực Miếu Loan nhìn ba con dị thú kia.

"Chắc là không, ít nhất thì ta chưa từng gặp."

Lâm Phàm đã tra xét rõ ràng, quả thật không phát hiện.

Hắn không thể nói thật sự không có, dù sao thì không có ai dám cam đoan, chỉ có thể nói như vậy, cho dù thật sự có, cũng chỉ vụn vặt lẻ tẻ mà thôi.

"Vậy hẳn là không có rồi." Lão Chu nói.

Từ cái này đủ để chứng minh, lão Chu tin tưởng Lâm Phàm đến mức nào.

Quả thật là tin tưởng vô điều kiện.

Đột nhiên.

Bên ngoài hò hét ầm ĩ.

Nghe giống như có người đang xì xào bàn tán.

"Xem ra mọi người đều biết ngươi đã đến, ta nghĩ không bao lâu nữa, người trong khu vực này sẽ tụ tập hết lại đây, nếu không thì ngươi ra ngoài nói vài lời, hoặc để cho mọi người nhìn xem, dù sao thì trong tâm lý của nhân loại thời đại mới, ngươi chỉ xuất hiện bên trong sách vở mà thôi. Lão Chu nói.

Lâm Phàm cười, ngược lại cũng không nhiều lời.

Ban đêm.

Trong phòng, giống như rất nhiều năm về trước, ba người một thú ăn cơm, chỉ là Tiểu Hi Vọng nho nhỏ lúc trước đã lớn rồi.

Mà lão Vương cũng có chút già nua, nếp nhăn trên mặt đã nhiều hơn rất nhiều.

Người vẫn ở đây, chỉ là có chút khác với lúc xưa.

"Lão Vương, vẫn là tay nghề của ngươi tốt, khiến cho người ta ghi nhớ mãi, nhiều năm như vậy, vẫn luôn nhớ đồ ăn ngươi làm." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận