Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 331 - Tỉnh ngoài không hổ là tỉnh ngoài, tài nguyên quả nhiên nhiều. (4)

"A, tăng lên nhiều như vậy sao?"

"Xem ra giống như ta nghĩ, vạn sự khởi đầu nan."

Đứng dậy, đứng trên trần xe đưa mắt nhìn tình hình xung quanh, nhìn thấy xác dị thú vỡ vụn xung quanh, biểu hiện rất bình tĩnh, ngay sau đó, hắn ngửi được một mùi khét.

Đột nhiên.

Hắn nghĩ đến một chuyện đáng sợ.

Nhìn thịt dị thú đã bị nướng cháy, không nhịn được vỗ trán, rất bất đắc dĩ, tối hôm qua còn định ăn một bữa thịt nướng ngon miệng, không ngờ tu luyện quá nhập tâm, quên đi thịt nướng trong đống lửa.

Ai có thể ngờ đến lại nhập tâm như vậy.

Tiệc thịt nướng mỹ vị cũng kết thúc như thế.

KHông nghĩ nhiều, đạp chân ga muốn, trực tiếp tiến vào trong tỉnh mới.

Một chiếc xe quân dụng bị lật nghiêng, miếng sắt ngoài mặt bị xé nứt, nhìn tình hình giống như gặp phải dị thú nào đó có móng vuốt sắc bén gây ra.

Tốc độ xe giảm xuống, sau đó dừng lại, xuyên qua kính xe nhìn về phía trước, lại đi về phía trước nữa là rời khỏi tỉnh này, cũng là nơi xa nhất mà hắn đi sau khi xuyên qua thế giới này.

Phía trước xuất hiện tình huống mới.

Buổi trưa.

Còn chưa đến gần chiếc xe quân dụng bị lật nghiêng này, đã bị vết máu dưới mặt đất thu hút, trên mặt đất có một cái thi thể bị xé nát, tiến lên sờ thi thể, vẫn còn độ ấm, nói rõ chết không lâu.

"Ai."

Dừng xe.

Xe chạy đến biên giới tỉnh, đường cao tốc giao nhau.

Lắc đầu, tiếp tục lên đường.

Không biết qua bao lâu.

Một loại hình ảnh hiện lên trong đầu.

Trầm tư một lát.

Xe quân dụng đang chạy rất tốt, đột nhiên, có một con dị thú đáng sợ xuất hiện, dùng lực lượng tuyệt đối hất văng xe quân dụng, đám người sống sót bên trong xe muốn dựa vào sự cứng rắn của thân xe để ngăn cản dị thú tiến công, nhưng không nghĩ rằng móng vuốt của dị thú vô cùng sắc bén, thân xe nhìn có vẻ cứng rắn ở trong tay dị thú, chẳng khác nào giấy.

Xem xét tình huống.

Xoay người xem xét tình hình bên trong, không có thi thể.

Có lẽ.

Hắn lại nghĩ đến một tình huống, vì sao người tốt trong tận thế lại càng ngày càng ít, bởi vì người tốt đều tình nguyện hy sinh vì đồng bạn, bởi vậy, hy sinh đến gần hết.

Lại có thể ở trước mặt người khác làm màu.

Mọi người thật sự từ trong xe trốn đi được, nhưng người hy sinh kia, đã bị chết rất thê thảm.

Sáu người sống sót đang hốt hoảng tránh phía sau một chiếc xe bỏ hoang.

Cuối cùng có người hy sinh, từ trong xe ra ngoài, muốn thu thú đi lực chú ý của dị thú, để người trong xe chạy trốn.

Hắn ta thật sự không ngờ đến, lại có một con dị thú thức tỉnh cấp năm hất đổ xe bọn hắn.

TRong đó có một người sống sót thiếu niên khoảng 14-15 tuổi, trên trán hắn ta đeo kính bảo hộ, căng thẳng nuốt nước bọt, trong tay cầm đao, cũng không dám ló đầu ra.

Lúc này vẻ mặt bọn họ đều rất căng thẳng.

Nghĩ đến đây...

Cái này sao lại không làm.

Quả thật là một chuyện hạnh phúc. ...

Đằng xa, trong con đường hoang phế.

Tìm kiếm bóng dáng bọn hắn chạy trốn, mặt đất có vài vết máu khiến hắn chú ý.

Lỡ như có chỗ tốt.

Cuộc sống này, gặp được chuyện gì cũng đừng sợ hãi, đi qua nhìn tình hình một chút rất cần thiết.

Muốn tìm được bọn hắn có thể thuận theo vết máu mà đi.

Trời đất quay cuồng, nghiêng trời lệch đất, hoa mắt váng đầu, lúc này dị thú vọt đến vồ mạnh chiếc xe, rõ ràng thân xe rất cứng rắn, nhưng trước mặt dị thú lại giống như giấy lộn, chẳng có chút sức chống đỡ nào.

Tình hình lúc đó rất nguy hiểm.

Cứ như vậy, kết quả đương nhiên không cần phải nói.

Dị thú tuyệt đối sẽ xé rách chiếc xe, rồi giống như ăn tiệc đứng, xé nát từng người bọn hắn.

Đối với chuyện này, Mãnh ca vì để cho bọn hắn có thể chạy thoát, chủ động thu hút sự chú ý của dị thú, cuối cùng chết thảm trong miệng dị thú.

"Làm sao bây giờ?" Thiếu niên nhẹ giọng hỏi.

Có đồng bạn bị thương, muốn chạy trốn hoàn toàn không có khả năng, huống chi tốc độ của dị thú thức tỉnh cấp năm cũng rất nhanh, dựa vào hai cái chân của bọn hắn, muốn chạy thắng được bốn chân rõ ràng là chuyện không thể nào.

Đám người im lặng.

Tình huống bây giờ như thế này, bọn hắn làm sao biết nên làm như thế nào chứ.

Bọn hắn hoàn toàn không thể nào đối phó được với dị thú thức tỉnh cấp năm.

Lúc này.

Vị nam tử bị thương ở chân kia, sắc mặt trắng bệch, hắn ta cúi đầu nhìn vết thương đã băng bó đơn giản, nhưng máu vẫn chảy ra không ngừng, trong lòng tuyệt vọng.

Cho dù là khi còn mạnh khỏe, muốn chạy khỏi truy đuổi của dị thú thức tỉnh cấp năm đã không có khả năng, chứ đừng nói bây giờ chân đã bị thường.

Kết quả của mình chỉ có một.

Đó chính là một con đường chết.

"A Phong." Nam tử nhẹ giọng gọi thiếu niên,"Tình hình của ta chắc chắn không thể chạy thoát, ta nghĩ kỹ rồi, ta sẽ ở lại bọc hậu, dựa vào tình hình của ta chắc hẳn có thể kiên trì dược vài giây, chỉ là khi ta chết, có thể nghe ngươi gọi ta một tiếng ba ba, ta cảm thấy thật đáng giá."

Thiếu niên:... ?

Nam tử bị thương ở chân trước mắt này, lớn hơn hắn ta 6 tuổi, vẫn luôn chiếm tiện nghi của hắn ta.

Mỗi lần đều gọi hắn ta là con ngoan.

KHiến cho thiếu niên đeo kính bảo hộ này rất tức giận, muốn đánh vỡ đầu chó của người kia.

Bây giờ đối mặt với chuyện nghiêm túc thế này.

Lại còn nghĩ đến chuyện bảo hắn ta gọi ba ba.

Cái này khiến cho thiếu niên đeo kính bảo hộ chỉ biết siết chặt tay thành nắm đấm, không biết phải làm thế nào cho phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận