Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 496 - Hóa ra là do dị thú phát hiện trước. (3)

Vấn đề này đáng nghiên cứu.

Chỉ là đáng tiếc... Trần giáo sư chết rồi, nếu như hắn ta có thể nghiên cứu càng sâu thêm, có lẽ sẽ có thể phát hiện ra được, được rồi, chờ sau Khi trở về nói tình huống này cho tiến sĩ Aiwa, tuy rằng giữa người với người, năng lực có Khoảng cách, nhưng hắn tin tiến sĩ Aiwa nhất định là người Không chịu thua kém.

Đi đến chỗ mảnh vỡ, vươn tay ra vuốt ve, Lạt Điều trong ngực cảm nhận được luồng năng lượng này, đã sớm thò đầu ra, trong mắt đậu xanh bốc lên tia sáng óng ánh, đó là muốn, Lạt Điều ta thật sự rất muốn.

Lâm Phàm bảo Lạt Điều thu mảnh vỡ vào trong Không gian.

Mà ngay sau Khi mảnh vỡ biến mất, các dị thú vốn đang bị chấn nhiếp đột nhiên trở nên điên cuồng táo bạo.

Tiếng gầm gừ dữ tợn vang lên Không ngừng.

Rõ ràng, Khi Lâm Phàm lật tung nồi cơm và bếp ăn của bọn chúng, cho dù bọn chúng thật sự bị nhân loại trước mắt chấn nhiếp, cũng Không thể nào tha thứ được, chỉ muốn liều mạng với đối phương.

"Cấp bảy, cấp tám, ừm... Thật sự Không có cấp chín sao?"

Sau Khi thu hoạch từ cuộc chiến, bắt đầu đi săn.

Oanh!

Đã đổi mới phiên bản, Không còn dùng được nữa.

Chặt!

Còn về dị thú cấp sáu?

Điểm tiến hóa +1.

Lâm Phàm hành động.

Tình huống hiện trường vô cùng thê thảm, quả thật có thể nói là máu chảy thành sông, các dị thú hoành hành bá đạo đã mười năm đã gặp phải Khắc tinh chân chính của bọn chúng.

Rất xin lỗi.

Hắn muốn thu hết những điểm tiến hóa này vào tay.

Bổ!

Tràng diện có chút táo bạo, chặt những dị thú cao cấp kia kêu rên Không ngừng.

Mà sau Khi mảnh vỡ biến mất, Khu vực chân Không cũng biến mất theo, nước hồ ào vào trong, Lâm Phàm nhảy lên một cái, lao về phía một con dị thú cấp bảy.

Nếu như các dị thú có thể nói chuyện.

Điểm tiến hóa +1.

Số lượng dị thú cao cấp càng ngày càng ít, mà những dị thú cấp bậc thấp nhìn thấy loại tình huống này, lập tức Không còn ý nghĩ nào cả, rút lui, nghĩ đến chuyện rời xa trung tâm chiến đấu, bọn chúng lui ra sau đương nhiên Không có người nào quản, nhưng ngược lại những con dị thú cấp bậc cao kia cũng muốn chạy, thế nhưng nghênh đón bọn chúng là nhân loại kia điên cuồng đuổi theo sau chặt chém.

KHông tiếp tục đuổi theo nữa, mà là biết đến lúc nên dừng, trong tầm mắt đã Không còn nhìn thấy dị thú cấp bậc cao, có thì cũng đã bị chém chết, còn về chuyện có con nào chạy được hay Không, chỉ có thể nói, mạng của chúng thật tốt.

Dù sao thì Lôi Kiếp của hắn cũng có hiệu quả phong mang bắn tung tóe.

- Cảnh giới: Luyện Thần (100%)

Một lát sau.

KHóe miệng hơi cong lên, có chút Không đè ép được.

Chấc hẳn sẽ nói một câu... Tận thế Không phải là chém chém giết giết, mà là đạo lý đối nhân xử thế, biết đến lúc là dừng, chúng ta cũng đã chạy trốn rồi, sao ngươi còn đuổi theo chứ?

Hắn muốn biết... Còn có ai.

Chỉ với thuộc tính này, chỉ với cái cảnh giới Võ Đạo này.

Khoảng thời gian trước vẫn luôn ở trong tường rào, Không đi ra ngoài săn giết dị thú, cũng Không phải là hắn Không muốn tăng lên, mà là sự dụ hoặc của Võ Đạo Khá lớn, bây giờ đã đẩy Luyện Thần lên max cấp, thuận tiện có thể làm một vài chuyện, đương nhiên là cầu còn Không được.

Lâm Phàm nắm Lôi Kiếp, quay đầu nhìn lại, xác phía sau nằm đầy mặt đất, phần lớn đều là dị thú cao cấp, còn về những cái xác dị thú cấp thấp kia, chỉ là bị vạ lây.

- Thể chất: 353. 79.

- Nhanh nhẹn: 338. 31.

- Tinh thần: 335. 3

Có dị thú cấp thấp chạy quá chậm, bị lan đến cũng là chuyện bình thường, muốn trách thì chỉ có thể trách bọn chúng quá chậm.

- Đẳng cấp: Cấp 7 (53/80).

Nhìn lại bảng số liệu.

"Đi, phát triển cho tốt, tương lai của ta thật sự phải dựa vào các ngươi đó."

Nghĩ đến nếu Không thì mình đến chỗ tường rào Thủ Đô thăm dò chất lượng của bọn hắn một chút?

Tường rào Thủ Đô trong lòng hắn vẫn luôn là một nơi cường đại, cao thủ mạnh mẽ quá nhiều, cho nên hắn vẫn làm việc kín đáo, làm người kín tiếng, tạm thời chưa phát sinh xung đột với tường rào Thủ Đô bên kia.

Bây giờ thực lực đột nhiên tăng mạnh, cái này Khiến nội tâm của hắn có chút bành trướng.

Sau Khi Lâm Phàm rời đi, có một vài dị thú còn sống đột nhiên thở hắt ra một hơi, đặt mông ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn đằng xa, con mồi đáng chết kia sau Khi chơi chết đám thợ săn chúng nó, cứ như vậy mà rời đi.

Có dị thú nhìn vào mặt hồ, ánh mắt hung ác tiêu tán, thay vào đó là mê man.

Năng lượng mảnh vỡ tiêu tán, Không thể nào cảm ứng được.

Ở lại nơi này có thể làm được gì nữa?

TRong máy bay.

"Lâm ca, chúng ta trở về sao?" Ngô Đình vô cùng sùng bái với Lâm Phàm, giống như nước sông cuồn cuộn liên miên Không ngừng, cái gì gọi là cao thủ, đây mới thật sự là cao thủ.

Tuy rằng tạm thời còn Không thể mạnh mẽ được như Lâm ca.

Nhưng có thể tận mắt nhìn thấy, cũng xem như đã tham dự vào trong đó, cảm nhận được một chút Không Khí.

"KHông vội, đến một nơi cuối cùng, ta lấy cho Lạt Điều một cái mảnh vỡ." Lâm Phàm nghĩ nghĩ, nếu ra ngoài, vậy thì phải làm cho xong mọi chuyện, cũng Không thể để Lạt Điều ngày ngày gặm mảnh vỡ nho nhỏ kia.

Cái này nếu như để dị thú Độc Giác Lang Cẩu biết, còn nghĩ rằng Lạt Điều lăn lộn bên cạnh hắn, ngay cả mảnh vỡ cỡ lớn để gặm cũng Không có.

Rất nhanh.

Đến vị trí cuối cùng được đánh dấu trên địa đồ.

Lâm Phàm nhìn xuống bên dưới, mà Lạt Điều trong ngực cũng đã sớm thò đầu ra, nhìn chằm chằm.

"Lạt Điều, ngươi thấy đó, Không có." Lâm Phàm nói.

Lạt Điều quay đầu, trong mắt đậu xanh hiện lên tia ảm đạm, từ trong ánh mắt này, Lâm Phàm dường như thấy được một cảm giác thất vọng, một loại bất lực, một loại cảm giác vì sao lại đối xử với ta như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận