Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 87 - Hứa Thường, biết điểm đến thì dừng, không nên manh động. (2)

"Ai nha, đều là người một nhà, đừng nảy sinh mâu thuẫn." Chu Thế Thừa giơ tay lên can, nói lời khuyên nhủ, ý rất rõ, ta là người quản lý ở nơi này, nhất định không muốn các ngươi xảy ra mâu thuẫn.

Đương nhiên, đây chỉ là lời khách sáo ngoài mặt.

Hắn ta biết Lâm Phàm nhất định sẽ diễn thật hoàn mỹ.

"Chu ca, ngươi yên tâm, để ta nói trước đã." Hứa Thường nhìn về phía Lâm Phàm,"Nghiêm Húc là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi lại đánh hắn thành người thực vật, chuyện này ngươi định giải quyết như thế nào?"

"Ta rất xin lỗi."Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.

Hứa Thường cởi áo khoác ra, trực tiếp ném sang một bên,"Nếu như xin lỗi có tác dụng, ta cũng sẽ không đến tìm ngươi, ta dẫn theo các huynh đệ vừa đến đây gia nhập, Chu ca khuyên giải, mặt mũi thì ta nhất định sẽ cho, nhưng mà chuyện ngươi làm hại đến ân nhân cứu mạng của ta, ta không thể cứ bỏ qua như vậy được, thế này đi, chúng ta đánh nhau một trận, năm phút, chỉ cần năm phút, đến lúc đó, tất cả mâu thuẫn đều xóa bỏ."

Lâm Phàm nghe thấy vậy, xua tay nói,"KHông đánh, bây giờ các ngươi đã gia nhập tường rào, vậy sau này chính là người mình, quyền cước không có mắt, lỡ như bị thương thì sao, không được, không được."

Chu Thế Thừa đứng bên cạnh không nói một câu nào, nhưng trong lòng vô cùng tán thưởng lời Lâm Phàm nói, không sai, quả thật không tồi.

"Vậy được rồi, ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi, nhưng chúng ta biết đến lúc là dừng, sau khi ta tu luyện Thiết Đầu Công, có chút khó khống chế nguồn lực lượng này, nếu thật sự xảy ra vấn đề thì cũng đừng trách ta."

"Đến đi, đừng nói nhảm nữa, năm phút, chỉ năm phút mà thôi."

Lâm Phàm thở dài nói,"Nếu như ta không đồng ý thì chuyện này sẽ không thể nào bỏ qua được đúng không."

Lâm Phàm nhìn những người xung quanh,"Các ngươi nghe rồi đấy, thật sự xảy ra chuyện thì không thể trách ta được."

"Quyền cước không có mắt, thật sự bị thương, đó cũng là do ta tự tìm, Hứa Thường ta tuyệt đối không trách bất cứ ai." Hứa Thường nói ra.

Chu Thế Thừa nói,"Hứa Thường, đến lúc là dừng, không nên manh động."

Chủ động từ chối, không tiếp nhận khiêu chiến.

Hứa Thường mở miệng nói, hắn ta đã suy nghĩ kỹ động tác tiếp theo.

Trong đám người vây xem, Trương Thành nháy mắt, có chút lo lắng, trái lại Hạ Hạo thì vô cùng mong đợi, Hứa Thường là Giác Tỉnh giả cấp hai, năng lực thức tỉnh là sức mạnh, loại năng lực này rất đáng sợ, sức lực vô cùng lớn, Giác Tỉnh giả cấp một một khi đánh cận chiến, sẽ khó ngăn cản.

Để Hứa Thường tiếp tục dây dưa, sau đó trong quá trình giao thủ, bắt hắn ta lại, cho dù xảy ra chuyện, đó cũng là vì đối phương chủ động khiêu khích, hoàn toàn không khiến ai hoài nghi.

"Ta không trách ngươi."

"Lâm Phàm, ngươi phải cẩn thận đó." Chu Thế Thừa quan tâm dặn dò, khiến người ta cảm thấy dường như Lâm Phàm rất yếu, tổn thương được Nghiêm Húc thất sự là vì đánh lén, nếu đường đường chính chính đánh nhau, nhất định không phải là đối thủ của Nghiêm Húc.

"Đúng, không sai."

Loại cảm giác tiềm ẩn này đã lộ ra.

Đó chính là áp sát đối phương, sau đó trong tình huống này, dùng sức bẻ gãy tay của đối phương, như vậy thì cho dù hắn là Giác Tỉnh giả cũng sẽ phải tàn phế một khoảng thời gan.

Hứa Thường nói,"Chu ca yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ."

Khóe miệng Hạ Hạo cong lên.

Lâm Phàm gật đầy, cũng tỏ vẻ hơi căng thẳng.

Đám Liệp Sát giả đến cùng Hứa Thường đều rất kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.

Trong lòng cười lạnh

"Bắt đầu."

Hứa Thường có thể cảm nhận đưuọc Chu Thế Thừa đang căng thẳng và lo lắng.

Lạch cạch!

Nhìn thấy vậy, Hứa Thường cười lạnh, đối chiến lại muốn chạy, nói rõ trong lòng đối phương không hề tự tin, đây lại càng tăng thêm lòng tin có thể phế đi Lâm Phàm của Hứa Thường.

Hứa Thường vừa dứt lời, đã lập tức ra tay, bắt lấy cánh tay Lâm Phàm, đối mặt với một đòn nhanh như vậy, Lâm Phàm giả vờ hoảng hốt, muốn kéo dài khoảng cách với Hứa Thường.

"Ừm, ta hiểu rồi."

Đầu óc gia hỏa này không có vấn đề gì chứ.

Lần đầu quen biết, lần đầu chiến đấu, giấu đi năng lực, có thể khiến đối phương trở tay không kịp, nhưng bây giờ lại nói thẳng ra như thế, chẳng phải là đang nói cho đối phương biết, ta sẽ đánh ra chiêu thức gì sao.

"Không cần nói cho ta năng lực của ngươi, chiến đấu chính là chiến đấu, ta nói trong vòng năm phút thì chính là năm phút, sau trận chiến này, mọi ân oán của chúng ta sẽ xóa bỏ."

Hứa Thường đi đến trước mặt Lâm Phàm, đến rất gần, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ khoảng một mét, khoảng cách này chỉ cần vươn tay ra là có thể bắt được, đã nằm vào trong phạm vi mà Hứa Thường có thể khống chế tuyệt đối.

"Năng lực mà ta thức tỉnh là hệ hỏa, đợi lát nữa ngươi phải chú ý một chút, đừng bị ta làm bỏng." Lâm Phàm có ý tốt nhắc nhở.

Ngược lại là Trương Thành thì cau mày, luôn cảm thấy trong lòng bất an, từ sau khi Nghiêm Húc bị đụng đầu trở thành người thực vật, trong lòng hắn ta đã có chút bất an, không thể nào áp xuống được.

Rất tốt.

Năm ngón tay của Hứa Thường cong thành trảo, giống như vuốt ưng, hung hăng bắt lấy cánh tay Lâm Phàm, kéo mạnh về, một tay khác cũng bắt lấy cánh tay còn lại của Lâm Phàm, khóa lại.

"Ngươi..." Lâm Phàm giãy giụa, đột nhiên phát hiện sức lực của đối phương hình như đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ,"Sao sức lực của ngươi lại mạnh như vậy?"

"Năng lực của ta chính là sức mạnh, trong số Giác Tỉnh giả cùng cấp, sức lực của ta là mạnh nhất, không ai có thể chống lại ta, bây giờ ngươi bị ta bắt được, muốn giãy giụa trốn thoát đó là chuyện không thể nào."

Hứa Thường vô cùng kiêu ngạo, tuyệt đối có lòng tin về năng lực của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận