Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 528 - Tinh tinh: ai đang điều khiển ta. (2)

"Bọn hắn giao cho các ngươi xử lý, đợi lát nữa Tiểu Ái sẽ đến, đại khái là thả lỏng một chút, đã tới rồi thì không có lý nào lại không thu nhận, nhưng mà nếu con người Triệu Hải kia không ổn, thật sự giữ hắn lại, mỗi ngày các ngươi phải nhìn chằm chằm cũng phiền, đuổi đi là được." Lâm Phàm nói.

Khi bọn hắn nói chuyện với nhau.

Triệu Hải bên dưới có chút căng thẳng, Lê Bạch, Lương Hồng, Ngô Đình, những người kia hắn ta đều quen cả, bây giờ thấy bọn họ vừa nói chuyện vừa nhìn về phía mình, khiến hắn ta cảm thấy căng thẳng, luôn cảm thấy không ổn.

Giống như đang lặng lẽ nói xấu hắn ta vậy.

Ngay khi hắn ta đang nghĩ đến chuyện này.

Lương Hồng nói,"Triệu Hải, ngươi đi đi, tường rào Miếu Loan sẽ không thu nhận ngươi." Nghe thấy lời này, Triệu Hải suýt chút nữa nổ tung, vừa định nổi giận quát lớn, thế nhưng nghĩ đến xưa đâu bằng bay, chỉ có thể chôn giấu mọi tức giận trong lòng, quay người muốn đi.

"Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đi đi."

Hắn ta khiển trách tiểu đệ vừa mới thu được.

Ý rất rõ ràng.

Tiểu Ái biết sau đó cần phải làm gì.

Lại một vị tiểu đệ khác nói.

Lúc này, Lê Bạch dẫn theo Tiểu Ái từ trên tường thành xuống.

"Đúng vậy."

Lê Bạch nhìn về phía Tiểu Ái, chỉ thấy Tiểu Ái gật gật đầu.

Trong tận thế rất dễ thu tiểu đệ, chỉ cần thể hiện đủ thực lực, vẫn còn nhiều người muốn làm tiểu đệ của hắn ta.

Lê Bạch thúc thúc đã nói với nàng, cứ làm theo là được, chỉ cần không phải người có tội ác tày trời thì có thể ở lại, đối với chuyện này, Tiểu Ái tỏ vẻ đã hiểu rõ.

"Người ta không thu nhận ngươi, chắc hẳn là vì ngươi đã làm nhiều chuyện xấu, tay ta trói gà không chặt, lại chưa từng làm chuyện gì xấu, nhất định sẽ nhận ta."

"A? Đi cái gì? Người ta chỉ đuổi ngươi, cũng không phải là ta, ta đã đến đây rồi, đương nhiên sẽ không đi." Một vị tiểu đệ nói.

Được, được, được lắm, các ngươi đều nghĩ sẽ được nhận đúng không, đợi lát nữa khi các ngươi bị đuổi ra ngoài, ta nhìn xem các ngươi sẽ làm gì.

"A..."

Triệu Hải muốn vung tay lên đập chết mấy tên tiểu đệ vừa thu được này, nhưng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào sau lưng hắn ta, hắn ta kinh hãi không dám ra tay, chỉ có thể hung tợn nhìn bọn hắn.

Vị tiểu đệ này vui vẻ suýt nhảy cẫng lên, nhìn về phía Triệu Hải, vẻ mặt dương dương đắc ý như đang nói, thấy chưa, ta được ở lại.

Một vị tiểu đệ của Triệu Hải vội vàng chạy đến trước mặt Tiểu Ái.

"Ngươi có thể ở lại." Lê Bạch nói.

Đáng chết.

Mà đám người có thể đi vào tường rào Miếu Loan, mặt mũi đều tràn đầy vui sướng, nhìn về phía Triệu Hải, nghĩ đến trên đường tới đây, thái độ Triệu Hải vô cùng phách lối, có người không nhịn được cười ra tiếng.

"Mẹ nó, tên đáng chết, thế mà lại nhằm vào ông đây."

Rất nhanh, lại từng người được thông qua.

"Cái quỷ gì thế?"

Triệu Hải tức giận thở hổn hển, siết chặt nắm đấm, đồ chó hoang.

"Mẹ nó."

Chỉ thấy dị thú trùng trùng điệp điệp chạy như bay đến.

Triệu Hải nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ nhìn một chút, đã khiến tâm thần hắn ta chấn động, sắc mặt đại biến, giống như gặp quỷ, dị thú triểu, lại là dị thú triểu.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Triệu Hải, đứng trừng to mắt.

"Móa."

Mắng rất sảng khoái, tâm tình rất tốt.

Mặt đất đột nhiên chấn động, cảm giác giống như xảy ra động đất.

Những tiếng cười này, Triệu Hải đều nhìn thấy rõ, đều là những lời đùa cợt vô tình.

Triệu Hải tức giận mắng, dưới tường thành của tường rào Miếu Loan thì không dám lớn tiếng làm loạn, sau khi rời xa rồi, không sợ chút nào, mắng còn hung hăng hơn bất cứ ai.

Đằng xa.

Triệu Hải xám xịt rời đi, trong lòng tự nhủ, nơi này không giữ ta, tự có nơi cho ta ở.

Triệu Hải đạp mạnh chân ga, trực tiếp dạp đến tận cùng, chân ga bốc khói, tăng tốc độ lên tới tối đa, chỉ là trên đường gặp quá nhiều trở ngại, đụng chỗ này đụng chỗ kia, khó mà tiến lên, phịch một tiếng, trực tiếp bị lật nghiêng.

Dị thú triều đến vội mà đi cũng vội.

Nếu như cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện trong ánh mắt của những dị thú này vô cùng sợ hãi, dường như đang sợ hãi cái gì đó.

"Ngao..."

Một tiếng gào thét điên cuồng vang lên, một con Độc Giác Lang Cẩu đang đuổi theo ở phía sau, dị thú chạy chậm ngã nhào xuống đất, một dòng điện mạnh mẽ từ chiếc sừng trên đầu Độc Giác Lang Cẩu phóng ra.

Trong nháy mắt đã đốt dị thú dưới chân ngoài cháy trong mềm

Độc Giác Lang Cẩu thuần thục móc huyết tinh của đối phương ra. Một ngụm nuốt xuống, co cẳng tiếp tục đuổi theo dị thú triều trùng điệp trước mặt.

Nếu như Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này, tuyệt đối sẽ không nhịn được mà kinh hô.

Ông trời ơi.

Độc Giác Lang Cẩu vậy mà vùng lên.

Ngẫm lại trước kia Độc Giác Lang Cẩu vì huyết tinh của người ta, cam tâm tình nguyện trở thành liếm cẩu, nhưng ai có thể ngờ được, bây giờ lại ngao ngao vùng lên, đã không còn làm liếm cẩu nữa, mà chủ động xuất kích, lấy thủ đoạn lôi đình đuổi theo dị thú triều.

Có lẽ các dị thú trước kia từng xem Độc Giác Lang Cẩu là trò cười, bây giờ không thể nào cười nổi nữa

Nó đã từng là liếm cẩu.

Bây giờ hãy gọi nó là đại lão Độc Giác Lang Cẩu.

Hành động trước kia Độc Giác Lang Cẩu, chỉ là đang gom góp mảnh vỡ mà thôi, bây giờ mảnh vỡ đã gom góp xong, nó bắt đầu chính danh vì bản thân mình.

Vạn quân lôi đình.

Một lượng lớn sấm sét uốn lượn trên người Độc Giác Lang Cẩu, hóa thành từng con mãng xà bao trùm lên thân dị thú chạy chậm.

Độc Giác Lang Cẩu chướng mắt dị thú hồng huyết bình thường, chỉ nhắm vào dị thú từ cấp một, cấp hai trở lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận