Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 266 - Sau này, ngươi cứ lấy tên là Chí Cường đi. (3)

Vung tay lên, lửa cháy mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm thi thể khổng lồ của Dương Phi, lửa lam trắng cháy hừng hực, Lâm Phàm cố gắng điều chỉnh khí huyết, dần dần đè xuống.

Các đội viên của tiểu đội Cơ Thạch trên tường thành hoan hô, vui vẻ, muốn hưng phấn bao nhiêu thì hưng phấn bấy nhiêu.

Đối với tiếng hoan hô này, hắn đã sớm quen rồi.

"Các ngươi vẫn khỏe chứ?" Lâm Phàm hỏi.

Hai người đều bị thương, nhưng mà có thể kiên trì sống sót đến khi hắn đến, không thể không nói vận may của bọn họ rất tốt, hình thể của Dương Phi quá khổng lồ so với bọn hắn, bàn tay không cần đập xuống, chỉ dựa vào chân đạp, đồng thời tốc độ của Lương Hồng và Lê Bạch cũng không chậm, vẫn luôn lấy tránh né làm chủ, chuyện này cũng hợp tình hợp lý, không có vấn đề gì.

"KHông sao cả." Lê Bạch đỡ tay trái, đây là nơi bị thương nănjg nhất trên người hắn ta, xương cốt hắn ta đã bị đánh gãy, chính là vì ngăn cản một quyền kia của Dương Phi.

"Vấn đề của ta cũng không lớn, nhưng mà Lâm ca, sao mà ngươi có thể đến nhanh như vậy." Lương Hồng vô cùng khó hiểu.

Ngô Đình đến tường rào Miếu Loan và quay về cũng cần thời gian, không phải ngay lúc này là có thể đến được.

KHông nghĩ nhiều.

Lâm Phàm nhìn về đám Hoắc Đức, ánh mắt có chút khinh thường nói,"Một đám ngu xuẩn, vậy mà lựa chọn xem kịch."

Không thể nào duy trì được lâu.

Đi đến tường ngoài.

Lê Bạch cũng như vậy.

Hoắc Đức nổi giận, vừa định mở miệng, lại nghĩ đến thực lực vừa rồi của Lâm Phàm, lập tức sợ hãi, không có ngoi đầu lên, đội trưởng của những đội ngũ khác cũng giống như vậy, cam chịu Lâm Phàm trào phúng.

"Chạy đến, nếu như lái xe đến, ta sợ sẽ không kịp." Lâm Phàm nói.

Hắn biết người trong tận thế ích kỷ, khoanh tay đứng nhìn thì đúng là bình thường, nhưng loại quái vật như Dương Phi đã đánh đến bên ngoài rồi, thế mà còn muốn đứng xem kịch, một khi Dương Phi giết chết Lê Bạch và Lương Hồng, tiếp theo chính là tường rào.

Thể lực của Giác Tỉnh giả đương nhiên rất tốt, đạt đến giai đoạn nhất định rồi tốc độ chạy nhất định sẽ nhanh hơn xe, nhưng loại tốc độ kia sẽ tiêu hao thể lực rất lớn.

Lương Hồng kinh ngạc.

Cường giả cũng không phải là điều bọn hắn có thể tưởng tượng được, có thể hiểu được

Hoắc Đức đi đến trước mặt Lâm Phàm nói,"Nghe danh đã lâu, ta tên là Hoắc Đức, đội trưởng đội Lang Nha, không biết có thể kết giao bằng hữu hay không?"

Nhưng nhìn tình hình bây giờ của Lâm Phàm, rõ ràng là độ bền bỉ rất đáng sợ.

Theo Hoắc Đức, thực lực Lâm Phàm rất mạnh, nếu như có thể kết giao, rút ngắn quan hệ, đối với chuyện sinh hoạt trong tận thế của hắn ta sẽ có trợ giúp rất lớn.

Nếu như hắn là đám gia hỏa kia, tuyệt đối không cần suy nghĩ, trực tiếp hợp tác liên thủ, đầu tiên phải tiêu diệt nhân tố gây nguy hiểm cho tường rào trước.

Có người vẫn kiên trì tươi cười, chỉ là nụ cười này rất quái lạ, giống như ẩn chứa từng thanh đao bên trong.

Lâm Phàm không nói gì thêm, chỉ để Lê Bạch và Lương Hồng xem xét vết thương, băng bó lại một chút, tránh vết thương chuyển biến xấu.

Nhiều người ở xung quanh nhìn vào như vậy, mặt mũi bị đánh đùng đùng vô cùng vang dội.

Đại bản doanh của tiểu đội Cơ Thạch.

KHông chút kiêng kỵ mà trào phúng.

Lương Hồng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, cười nói,"Cái này hỏi ta làm gì chứ, các đội viên trong đội ngũ của ta đều đã bị ngươi dụ dỗ cả rồi, cứ muốn làm theo quy trình thì được rồi, ta đồng ý."

Lâm Phàm nhìn hắn ta một cái,"Ta không kết giao bằng hữu với kẻ yếu."

Có đội viên từng đến tường rào Miếu Loan, vô cùng thích hoàn cảnh bên đó, chỉ là Hồng tỷ vẫn chưa nói gì, bọn hắn cũng không có cách, bây giờ Hồng tỷ cuối cùng cũng đồng ý, thật sự rất vui.

Các đội viên xung quanh đều không giấu được sự vui sướng trong lòng.

Hồng tỷ đồng ý.

KHông chút kiêng kỵ mà từ chối.

"Các ngươi có tính toán gì không? Ta mời các ngươi gia nhập tường rào Miếu Loan, các ngươi có đồng ý không?" Lâm Phàm đi thẳng vào vấn đề, khi hắn nói ra lời này, trong mắt các đội viên của tiểu đội Cơ Thạch đứng xung quanh đều sáng lên.

Từng người đều lộ ra vẻ chờ mong.

Sau đó bọn họ chuyển mắt nhìn về phía Hồng tỷ, Hồng tỷ là đội trưởng, có thể đi hay không, phải do Hồng tỷ định đoạt.

Sắc mặt Hoắc Đức tái xanh, nhưng vẫn không tức giận, mà ngượng ngùng cười, lui về sau, một vài đội trưởng xung quanh nín cười, nghĩ thầm Hoắc Đức thật thú vị, chủ động dán mặt vào bị người ta tát một cái, đúng là mất mặt.

Đương nhiên, nếu như có Lạt Điều ở chỗ này, với năng lực trị liệu của Lạt Điều, vấn đề không lớn.

Sự tồn tại của Lạt Điều, càng ít người biết càng tốt.

Hắn không lấy Lạt Điều ra.

"Ha ha ha..."

Lâm Phàm cười, nhìn về phía Lê Bạch.

Lê Bạch không trả lời.

Bây giờ hắn ta rất phiền, có chút khó xử, muốn đến tường rào Miếu Loan thì nhất định không có vấn đề, nhưng chuyện này khiến hắn ta từ đầu đến cuối đều có chút bất đắc dĩ.

"Lê Bạch, những chuyện đã qua xem như cho qua đi, không ai nhớ đến cả." Lâm Phàm nói.

Lê Bạch vẫn không nói chuyện, trầm tư, suy nghĩ.

Lương Hồng bên cạnh nói,"Đúng vậy, chuyện đều đã qua, sẽ không có ai lôi ra nữa."

Lê Bạch đột nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Lương Hồng,"Ngươi biết?"

"A?" Lương Hồng sửng sốt,"Ta đã nói cái gì sao?"

"Ngươi nói sẽ không có ai lôi ra nữa, cho nên ngươi biết?" Lê Bạch là người cần mặt mũi, cho dù bị người ta đánh một trận tơi bời, hắn ta đều không cảm thấy có gì mất mặt, nhưng bị một đứa bé ném phân, cái này so với chuyện hắn có hai quả đào còn hung tàn hơn.

Ngay sau đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận