Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 417 - Bóng dáng vĩ đại khắc sâu vào lòng các ngươi (5)

Bên trong cơ thể con dị thú thức tỉnh này có chất ăn mòn, thật sự vào trong, chỉ sợ sẽ bị ăn mòn đến cặn bã cũng không còn.

Bỏ loại ý nghĩ này.

Hoặc là nhắm vào chỗ mềm mại của dị thú này tiến công?

Vẫn không có khả năng.

Phia sau mông con dị thú này đều là lớp vảy cứng rắn, còn có gai nhọn như núi non.

Lạt Điều ở trong ngực dường như cảm nhận được trái tim người chăn nuôi đang đập rất nhanh.

Lại từ trong ngực thò đầu ra.

Ngẩng cái đầu tròn tròn nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

Hắn cảm thấy cái lá cây hư ảo bị ngắt đi kia không phải chuyện gì tốt.

Lạt Điều hóa lỏng, trở thành một loại chất lỏng sền sệt bao trùm lên Lôi Kiếp, đồng thời còn bao trùm lấy cánh tay phải hắn, lan tràn mãi đến bả vai, sau đó loé lên ánh sáng, ánh sáng nhấp nháy, chất lỏng dần ngưng thực lại.

Bây giờ cái lá cây thứ ba lập tức đứt ra, bay đi, sau đó tiêu tán, hóa thành một điểm sáng dung nhập vào trong cơ thể Lạt Điều.

TRong chốc lát.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lạt Điều tản ra ánh sáng, một cái cây nhỏ toả ánh sáng chói mắt xuất hiện.

Thân đao Lôi Kiếp bao trùm dường vân, mà toàn bộ cánh tay phải của hắn thì bao trùm một lớp vảy chưa từng nhìn thấy.

"Đừng xem, trận chiến này ngươi không thể nào hỗ trợ được." Lâm Phàm sờ đầu Lạt Điều nói, Lạt Điều cũng không chui vào, mà nhìn con dị thú thức tỉnh đang bừng bừng khí thế kia, phun lưỡi kêu lên tê tê, sau đó từ trong ngực bò ra, quấn trên cánh tay Lâm Phàm.

"Cái này..."

"Lạt Điều, ngươi đang định..." Lâm Phàm còn chưa dứt lời, đã kinh sợ nhìn cây cỏ trên đầu Lạt Điều, trước kia Lạt Điều đã ngưng tụ ra chiếc lá thứ ba, tuy rằng chỉ là hư ảnh, nhưng quả thật đang ngưng tụ ra.

Ngay khi Lâm Phàm đang muốn lôi Lạt Điều quay về.

Lạt Điều quay đầu lại, thế mà hé miệng, giống như đang nói... Lạt Điều ta lấy cái lá cây thứ ba để trả giá, chúng ta liều mạng với nó.

Hắn cảm nhận được toàn bộ cánh tay phải tràn ngập sức lực, Lôi Kiếp trong tay thì lại càng sắc bén hơn trước.

"Lạt Điều, ngươi đây là..."

Nhìn về phía dị thú thức tỉnh.

Lâm Phàm nhìn bả vai và Lôi Kiếp trong tay, trầm tư thật lâu.

"Lạt Điều, đây chính là trợ giúp ngươi mang đến cho ta sao?"

Phá.

Xoát!

"Rống..."

"Lạt Điều, để ta xe lực lượng sau khi chúng ta hùn vốn đi."

Lại vung đao lên chém mạnh dị thú thức tỉnh.

Lâm Phàm hành động, lại lần nữa công kích về phía dị thú thức tỉnh.

Tình cảnh trước mắt khiến trong lòng Hàn thủ trưởng chấn động.

Sương máu bao phù thiên địa.

Trong chốc lát.

Dị thú thức tỉnh vung quyền lên, Lâm Phàm nhảy vọt đến, lấy cánh tay dị thú thành đường đi, chạy nhanh, lúc chạy đến abr vai, cánh tay kia của dị thú thức tỉnh đánh với, đập vào Lâm Phàm đang chạy.

Dị thú thức tỉnh tức giận gầm thét.

Sắc mặt Lâm Phàm vô cùng vui mừng,"Ha ha ha... Ngày tận thế của dị thú thức tỉnh ngươi đến rồi, vật nuôi Lạt Điều của ta không thể nào chấp nhận ngươi làm càn trước mặt ta."

Vừa dứt lời.

Đao mang lấp loé.

Tia máu bắn ra trên không trung cùng một ngón tay, đó là ngón tay của dị thú thức tỉnh.

Phốc phốc!

Cảm giác khi lưỡi đao chạm vào tay của dị thú thức tỉnh, đã không còn giống như lúc trước, có cảm giác chém vào trong.

"Phá, thật sự phá được rồi."

"Hắn phản kích được rồi, vương lân của dị thú thức tỉnh không thể nào ngăn cản được đao trong tay của hắn."

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, còn nữa, các ngươi nhìn cánh tay phải của hắn kìa, đó là..."

Bọn hắn không thể nào biết được chân tướng, nhưng điều duy nhất giúp lòng người phấn chấn chính là dị thú thức tỉnh khiến bọn hắn bó tay chịu trói, đã không phải không thể đối phó nữa.

Độc Giác Lang Cẩu ở đằng xa nhìn mà tợn tròn mắt.

Nhân loại Lâm Phàm cường đại khiến nó chấn động vô cùng.

Lúc này, Lâm Phàm hóa thành đao khách vô tình, Lôi Kiếp trong tay không ngừng chém ra vết thương trên người dị thú thức tỉnh, máu tươi vẩy ra, dị thú thức tỉnh vừa rồi còn cao ngạo lúc này đã kêu rên không ngừng.

Vào giờ phút này, Lâm Phàm không còn tránh né, trốn đi, mà bắt đầu cứng đối cứng với dị thú thức tỉnh.

Hình thể khổng lồ, lực sinh mệnh cứng rắn không gì sánh được.

Từ đầu đến cuối hắn đều tin rằng dựa vào năng lực bây giờ hoàn toàn có thể giết chết dị thú thức tỉnh.

Phốc phốc!

Ba đao chém đứt cánh tay trái của dị thú thức tỉnh.

Một cái đầu to lớn bay lên không trung, sau khi bị Lâm Phàm chặt thêm vài đao, cuối cùng cũng đã có thể chém đứt một đường gân máu cuối cùng.

Một tiếng ầm vang.

Sau một hồi.

Lâm Phàm phát hiện ra vẻ mặt của dị thú thức tỉnh.

Khoé miệng cong lên.

Cầm đao, trong nháy mắt xuất hiện trên vai của nó, đột nhiên bổ đao về phần gáy của nó, phốc phốc! Âm thanh chém vào da thịt vang lên thật dễ nghe, dị thú thức tỉnh xoay đầu, đau đớn tru lên, há miệng, phun ra chất lỏng ăn mòn.

Trong nháy mắt Lâm Phàm nhảy vọt lên di chuyển, chất lỏng ăn mòn dính vào thân thể của nó.

Xì xì xì...

Thân thể lập tức bốc lên khói trắng.

Khiến dị thú thức tỉnh càng thêm đau đớn kêu rên.

"Tự mình hại mình cũng được đó."

Lâm Phàm hoàn toàn chiếm giữ vị trí chủ đạo, kết quả chiến đấu cũng lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất trong chớp mắt.

"Rất kinh ngạc à?"

Dị thú thức tỉnh lui về sau, ánh mắt hung ác nhìn về phía cánh tay cụt, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin, thân thể cứng rắn không gì sánh được vì sao có thể bị chém đứt, đây là chuyện nó không thể nào chấp nhận được.

Cánh tay to lớn bay lên không, rơi xuống mặt đất ở đằng xa, mặt đất chấn động, đè chết một đống dị thú đang xem kịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận