Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 105 - Vĩnh viễn phải đánh giá cao đối thủ.

Hung ác, thật quá độc ác.

Có chút may mắn, may là lúc trước không nảy sinh xung đột với đối phương, nếu không người bị giẫm nát đầu có lẽ là nàng.

Đội viên vừa rồi đề nghị đợi khi đám người kia lưỡng bại câu thương thì ra tay, sắc mặt trắng bệch, thân thể không nhịn được run rẩy, nếu như có một khe hở, hắn ta nhất định sẽ trốn vào trong, tuyệt đối không ra ngoài.

Lâm Phàm vung đao, vấy máu tươi đang dính bên trên đi, lửa bùng lên, đường đao lúc trước còn dính đầy máu, lúc này lại trắng tinh như mới, có một loại phong mang khó nói thành lời.

Quay đầu nhìn lại, bọn người Lục Sơn còn đang chiến đấu với đội viên của đội Bạo Long.

Lâm Phàm cầm theo đao, đi đến chỗ bọn hắn, đến gần một đội viên đội Bạo Long đang chiến đấu, trực tiếp vung đao lên chém vào sau lưng đối phương, lưỡi dao sắc bén chém ra máu thịt.

Một tiếng hét thảm vang lên.

Nhìn cũng chưa nhìn, tiếp tục vung đao chém xuống.

Bọn hắn hoàn toàn luống cuồng.

Các đội viên luống cuống, bỏ vũ khí trong tay xuống, có người thì trực tiếp quỳ xuống, hy vọng có thể giữ được tính mạng.

"Cái gì?

"Đừng giết ta, ta đầu hàng."

Có đội viên đội Bạo Long phát hiện ra Diêu Thế Quang đã bị đâm chết.

Lâm Phàm giơ tay lên nâng đao lên, trực tiếp chém xuống.

Lập tức, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, cho dù có đội viên đội Bạo Long kịp phản ứng lại, nhưng vẫn vô dụng, trước thực lực tuyệt đối, bất cứ phản kháng nào cũng đều vô dụng.

Chỉ là những chiêu này đối với Lâm Phàm chẳng có tác dụng gì cả.

"A, Nhị đội trưởng chết rồi, hắn giết Nhị đội trưởng."

Thời gian dần qua.

Diêu đội trưởng chính là Giác Tỉnh giả cấp ba, thực lực cường hãn, dẫn theo bọn hắn đi đến đâu cũng là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng bây giờ đã bị giết, sự kiêu ngạo trong lòng bọn hắn lập tức biến mất tăm, không còn sót lại chút gì, thay vào đó là sự khủng hoảng vô tận.

Hơn nữa thả bọn hắn đi, chỉ là đang thả hồ về rừng mà thôi, tương lai hắn nhất định sẽ nảy sinh xung đột với đội Bạo Long, những người này cũng sẽ giúp đỡ bên kia, vì sau này đỡ phải đối mặt với thêm nhiều kẻ địch, bây giờ giết chết là tốt nhất, không có vấn đề gì cả.

"Sao có thể như vậy được?"

Lời hắn nói rất hữu dụng, đội viên muốn đầu hàng kia quả thật lại đứng lên, nhưng mà bọn hắn muốn chạy trốn.

"Cầm vũ khí của các ngươi lên, dừng có đầu hàng với ta, chiêu này vô dụng thôi, nếu như không phải thực lực của ta mạnh, vậy thì người chết chính là chúng ta."

Hắn thấy, khi đối phương muốn lấy mạng của hắn, lại bởi vì không có thực lực, nên bị hắn phản sát, từ đó mà cầu xin tha thứ, thế thì kết quả của những người này đã được định sẵn, đó chính là chết, tuyệt đối không có bất cứ cơ hội sống nào.

Cầu xin tha thứ cũng được, dọa dẫm cũng được.

"Ca, đừng giết ta."

Lâm Phàm cảm thán từ tận đáy lòng, sau khi dọn sạch vết máu trên đường đao, tra đao vào trong vỏ, vẻ mặt mỉm cười đi về phía Hồng tỷ, đồng thời vẫy tay với đám người Lục Sơn.

"A... Cứu mạng."

"A, đúng, đúng, đúng."

Lâm Phàm sao có thể buông tha cho bọn hắn, đuổi theo bọn hắn chém giết một trận.

Lương Hồng nhìn người trước mặt lộ vẻ mặt thân thiết, trong lòng thật sự có chút lạnh lẽo, đúng là người hai mặt, lúc chém người thì vô cùng ngông cuồng, lạnh nhạt không gì sánh được, giống như một vị Tử Thân lạnh lùng thu hoạch từng sinh mệnh.

Lâm Phàm thân thiện đưa tay ra, bắt tay,"Lâm Phàm của tường rào Miếu Loan."

Hồng tỷ điên cuồng gật đầu, sau khi Lâm Phàm đứng trước mặt nàng, nàng chủ động giơ tay ra,"Làm quen một chút, ta tên là Lương Hồng, đội trưởng tiểu đội Cơ Thạch, chúng ta vô tình mạo phạm, xin thứ lỗi."

"Chúng ta là người của đội Bạo Long, ngươi giết chúng ta, chính là đắc tội với đội Bạo Long, lão đại của chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Tiếp tục vận chuyển, chỉ là khúc nhạc dạo ngắn mà thôi, không có chuyện gì cả."

Hồng tỷ thấy Lâm Phàm đi về phía nàng, nuốt nước bọt, trong lòng vô cùng căng thẳng, nhưng bản thân là đội trưởng của đội Cơ Thạch, nàng nhất định phải bình tĩnh, không thể bối rối được.

Lâm Phàm mỉm cười, tùy tiện mở miệng nói."Ngươi cũng thấy rồi đấy, đám gia hỏa này thấy ta dễ bắt nạt, cho nên muốn ức hiếp ta, ngươi nói xem ta có thể để mặt cho bọn hắn ức hiếp sao, khẳng định là không được rồi, ngươi nói đúng không."

"Ba ba, ta quỳ xin ngươi."

"Chém người thật là mệt mỏi."

Cũng không lâu lắm, người mà Diêu Thế Quang dẫn đến đều bị chém hết, Lâm Phàm hờ hững nhìn qua, không có một người nào có thể đứng dậy, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không còn.

Những lời này đều là di ngôn của bọn hắn.

Mà bây giờ, mặt mũi tràn đầy tươi cười, biểu hiện thân mật chào hỏi với bọn hắn.

Cái này khiến Lương Hồng có chút khó hiểu, rốt cuộc gương mặt nào mới là gương mặt chân chính của hắn.

"Lúc trước chỉ là hiểu lầm, ngươi nói đúng, tới trước tới sau, tường rào Bảo Phong chính là các ngươi đến trước, vật tư bên trong đương nhiên là của các ngươi, nhưng mà ta thấy nhân số các ngươi hơi ít, vật tư lại nhiều như vậy, có cần người của ta giúp một tay hay không, ngươi yên tâm, tay chân của bọn họ rất sạch sẽ, tuyệt đối không xảy ra chuyện trộm cắp gì." Lương Hồng nói.

Nàng thật sự đã bị dọa sợ rồi.

Không thể nào trở thành kẻ địch được.

Nhưng nếu có thể trở thành bằng hữu của đối phương trong tận thế này, vậy thì sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Lương Hồng có thể dẫn dắt tiểu đội phát triển đến ngày hôm nay, chính là vì khi phát hiện vật tư thì không nhường, nếu cảm thấy không tranh được, sẽ tạm thời rút lui, cho dù bởi vì thế mà bị người khác chê cười, chế giễu, nàng cũng mỉm cười mà đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận