Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 350 - Thích nghe bát quái.

Đối mặt với bức tường năng lượng đang nhanh chóng lao đến, hắn vẫn rất bình tĩnh, một quả cầu lửa phóng to lên, từ một ngọn lửa nhỏ ban đầu dần dần mở rộng, càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một quả cầu lửa có đường kính ba mét.

Tinh thần khẽ động.

Quả cầu lửa càn quét lao ra, va chạm với bức tường năng lượng.

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh vang lên.

Một đám mây hình nấm cỡ nhỏ bay lên, nổ lớn sinh ra gió lốc điên cuồng đánh thẳng vào bọn hắn.

Lâm Phàm nhờ vào đó mà tăng thêm tốc độ, rút Lôi Kiếp ra, vung lên tiến tới, một thanh Đao lửa hóa thành nửa vầng trăng bắn ra.

Uy thế từ một đao này khiến lông mày nam tử hơi giậy giật, giơ cao tay lên, nhanh chóng chém xuống, một luồng đao mang năng lượng cũng xuất hiện, lúc va chạm, đao mang năng lượng bị phát nát, đao mang lửa vẫn tiếp tục lao đến.

Nhưng khiến nam tử không thể tin nổi chính là, rõ ràng đã tránh đi, nhưng trên người hắn ta lại xuất hiện mấy vết thương, máu tươi không cầm được chảy ra.

KHông thể không nói, vị Phụ Ma sư cấp năm vừa rồi kia có chút vốn liếng, nhưng đáng tiếc là đã chết rồi.

Lâm Phàm xuất hiện trước mặt nam tử, ánh mắt mạnh mẽ lạnh lùng, một đao bổ về phía đối phương, trước mặt nam tử xuất hiện vách chắn năng lượng, răng rắc một tiếng, vách chắn năng lượng vỡ vụn, không thể nào ngăn cản phong mang của Lôi Kiếp.

Đây là là buff bắn phong mang sau khi phụ ma sao?

Tiếng nổ mạnh vang lên.

"Cứ chạy như vậy sao?"

Nam tử nhanh chóng né tránh, rõ ràng không nghĩ đến, một đao của đối phương lại đáng sợ như vậy.

Hắn áp sát đối phương, nắm tay đánh vào eo đối phương, trong khoảng cách gần như vậy, nam tử cảm nhận được sâu sắc uy thế khủng bố của một quyền này, cũng vung quyền đối kháng.

Mà vào lúc này.

Ầm ầm!

Lâm Phàm phát hiện ra tình huống này, trong lòng mừng thầm.

Không ngờ đối phương lại bỏ chạy, còn dựa vào lực lượng từ một quyền kia của hắn, kéo dài khoảng cách, sau đó quay người lập tức bay đi, hoàn toàn không có chút do dự nào.

Nam tử nghiên người tránh đi, Lôi Kiếp chém vào khoảng không.

"Mẹ nó."

Lúc va chạm, nam tử lui nhanh, dựa vào nguồn lực lượng này mà lùi về phía xa, cánh năng lượng sau lưng mở rộng, trực tiếp trốn đi thật xa.

Lâm Phàm còn đứng tại chỗ, ngây người nhìn bóng người đã biến mất ở phương xa. Hắn còn muốn tiếp tục chiến đấu mà.

May mắn lúc trước thông minh, không làm hư xe của đối phương, nếu không thì thật là tồi tệ, không có xe phải đi bộ, muốn từ tường rào Thủ Đô này quay về tường rào Miếu Loan, chỉ sợ thật sự chạy đến chết.

Không khỏi thở phào một hơi.

Nam tử xé tay áo, phát hiện toàn bộ cánh tay đã vỡ ra khá nhiều vết thương, vừa rồi đối phó với một quyền kia, suýt chút nữa đã đánh cánh tay hắn ta tàn phế.

Mắt nhìn chiếc xe đã hỏng, quay đầu chạy về phía xe bọn người Phụ Ma sư đã dừng lại.

"Năng lực hệ hỏa, vũ khí trong tay là thần binh dung nhập mảnh vỡ."

Lâm Phàm hít một hơi sâu, bình ổn tâm tình hậm hực của mình, đúng là đồ đáng chết, nói chạy thì chạy, ngay cả một chút dũng khí chiến đấu cũng không có.

Mặt nam tử lạnh dần, hắn ta không phép mình thất bại, thất bại đối với hắn ta mà nói, chính là một loại sỉ nhục, chỉ là không còn cách nào khác, khi quay về cũng phải báo cáo rõ ràng tình hình. ...

Hắn ta nhìn một chút là có thể nhìn ra.

Có dung nhập mảnh vỡ hay không.

Nhìn thấy chiếc xe còn hoàn hảo ở đó.

"Gia hỏa này rốt cuộc từ đâu tới."

Nhiệm vụ của hắn ta là giết chết đối phương.

Ai có thể ngờ đến kết quả lại như vậy, bị đối phương đánh tổn thương.

"Còn tốt, còn tốt."

Ở đằng xa.

Lúc này.

Lái xe đi vào trong thành thị Thủ Đô.

Bên trong thành thị thủ đô.

Hoàn cảnh vô cùng hoang phế, rất nhiều kiến trúc cỡ lớn sụp đổ, nghiêng ngã trên đường, phong tỏa hết đường đi.

Không thể nào lái xe, chỉ có thể đi bộ.

Dừng xe tại một nơi tương đối an toàn, xuyên qua đống kiến trúc, không ngừng tiến sâu vào bên trong.

"Rống!"

"Rống!"

Từng tiếng dị thú gào thét vang lên.

Trên đường phố hoang vu có dị thú đi lại, số lượng rất nhiều, tạo thành một đợt dị thú triểu không nhỏ.

Lâm Phàm dẫm một chân lên vách bậc sân thượng, nhìn xuống, không nhìn thấy dị thú mục tiêu, nhảy vọt lên, đáp xuống kiến trúc ở đằng xa, tiếp tục tìm kiếm dị thú cấp năm.

Thành thị gần tường rào Thủ Đô, số lượng dị thú rất nhiều, số lượng dị thú cấp bậc cao lại càng không ít, nếu không sao có thể hỗ trợ nhiều người sống sót tăng cường sức mạnh đến mức này.

Rất nhanh.

Mục tiêu xuất hiện.

Một con.

Hai con.

Trên đường phố xuất hiện hai con dị thú cấp năm, hình thể không tính là khổng lồ, những cũng cao khoảng sáu, bảy mét, bọn chúng thảnh thơi đi dạo, chẳng hề phát giác được mình đã bị thợ săn nhìn chằm chằm.

Thậm chí, sinh mệnh của bọn chúng đang đếm ngược đến từng số cuối cùng.

Lâm Phàm nhảy lên, lao xuống phía dưới, tay nắm trọng kích, dị thú đang đi dạo cảm nhận dược công kích, ngẩng đầu nhìn, lập tức toát mồ hôi lạnh, phịch một tiếng, một quyền đánh vào đầu, mặt đất nứt ra, lõm xuống, nện xuống mặt đất.

"Điểm tiến hóa +1."

Một con dị thú cấp năm khác nhận ra động tĩnh, trong ánh mắt hung ác hiện lên vẻ kinh ngạc, còn chưa kịp chờ nó phản ứng lại, đao mang màu đen chợt lóe, thân hình khổng lồ chia thành hai bên, máu bắn ra tung tóe.

"Điểm tiến hóa +1."

Thêm điểm, thêm điểm.

Lấy huyết tinh ra, mắt nhìn xung quanh, cũng không động đến các dị thú khác.

Hắn mỉm cười.

"Thịt còn tươi mới, các ngươi nhân lúc còn nóng dùng đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận