Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 398 - Cô nương, ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn đó. (2)

"Thả rắm, cô gái này là Giác Tỉnh giả, hơn nữa còn rất mạnh, cũng không biết có phải là người tốt hay không." Lý Quyền Phi nói.

Cao Sơn xoa mũi, nói,"Có tốt hay không không quan trọng, quan trọng là nếu nàng có ý nghĩ gì khác, đây là nơi nào chứ? Nơi này chính là tường rào Miếu Loan, chỉ cần dám có chút tâm tư không tốt, đánh nát hai cục thịt trước ngực nàng."

Hứa Dương:...

Lý Quyền Phi: "Thật hung tàn."

Đương nhiên, bọn hắn đã là thành viên của tường rào Miếu Loan, đối với tình hình của tường rào nhà mình vẫn hiểu rất rõ, liền nói con tinh tinh nhìn có vẻ đần độn kia đi, cũng là một nhân vật tàn nhẫn.

Lê Bạch ca đã là Giác Tỉnh giả cấp bốn.

Nhưng Lê Bạch ca cũng từng nói, con dị thú tinh tinh kia có thể đập chết hắn ta trong chớp mắt mà thôi.

Đủ để chứng minh nó hung tàn đến mức nào.

Đi vào tường ngoài, Đại Bảo hô to với phía trên, bước lên giàn giáo, giàn giáo di chuyển, chậm rãi kéo lên trên.

Nàng cũng không biết tình hình bên trong như thế nào, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, giữa người và người ngươi lừa ta gạt rất đáng sợ, có lẽ ngươi nhìn thấy hắn là người tốt, nhưng thật ra hắn có thể đột nhiên đâm sau lưng ngươi một đao.

Đương nhiên, giải thích như vậy đã lật đổ suy đoán lúc trước của nàng.

Dù sao thì đến nơi lạ lẫm.

"À."

Khi đứng trên tường thành, nữ tử kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt.

"Tường thành vừa rồi là sao thế?" Nữ tử tò mò hỏi.

Đây đều là chuyện rất bình thường.

Nữ tử gật đầu, liếc mắt nhìn quy mô ban đầu của tường thành, nàng vẫn không ngờ được tường rào cỡ nhỏ mà cũng sẽ nghĩ đến chuyện mở rộng, thậm chí còn có năng lực để mở rộng.

Đại Bảo nói,"A, đây là tường thành chúng ta xây dựng thêm, ngươi cũng biết tường rào Miếu Loan chúng ta chỉ là tường rào cỡ nhỏ, diện tích đất có thể sử dụng thật sự quá nhỏ, ảnh hưởng đến sự phát triển sau này, cho nên đầu tiên cứ xây dựng thêm trước, tạo dựng cơ sở cho sự phát triển sau này."

Lúc này, biểu hiện của nữ tử rất cảnh giác.

Có chút kinh ngạc.

Nàng còn tưởng rằng tường thành bị dị thú công phá rồi chứ.

Vương Đại Bảo nhìn thấy rõ vẻ mặt của đối phương, tập mãi thành quen, người bên ngoài khi đến đây, đều sẽ kinh ngạc vì tình hình ở tường ngoài.

"Cái này..."

Đôi mắt trợn tròn.

Đường xá cũng không xa, nữ tử lại đi rất chậm.

Vương Đại Bảo dẫn theo nàng đi xuống bậc thang, nữ tử đi theo phía sau, mắt không chớp nhìn mọi thứ xung quanh, ở giữa ruộng đồng có rất nhiều người đang bận rộn, ở trong mắt nàng, những người này đều đang tươi cười, có người đang chống công cụ, tán gẫu, cười cười nói nói.

"A?" Nữ tử nghe rất rõ ràng.

Đối phương chỉ đến để bổ sung vật liệu, nói nhiều như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.

"Ngươi nói những cái này các ngươi đều có thể ăn?"

Nhưng mà hắn ta cũng không giải thích.

Vương Đại Bảo gật đầu.

"Đúng vậy."

Nữ tử chỉ vào vườn rau rộng lớn xung quanh, vẻ mặt khiếp sợ nói.

"Chúng ta đi xuống thôi."

"A?"

Vương Đại Bảo cũng A một tiếng, dừng chân nhìn về phía nữ tử.

Cảm thấy người sống sót từ bên ngoài đến này có chút là lạ, đang đi thật tốt, đột nhiên a một tiếng làm gì, khiến hắn ta cũng a lại theo thói quen.

Nếu như không phải nàng biết bây giờ là tận thế, nàng sẽ cho rằng mình vừa đến một vùng nông thôn, đám người kia khi làm việc mệt mỏi, sẽ cũng nhau nói chuyện phiếm nghỉ ngơi.

"Đúng vậy, đám người ở tường rào chúng ta thật hạnh phúc, trước kia ta cũng không nghĩ đến chuyện có thể ăn được những loại rau quả này." Vương Đại Bảo không nghe được rõ ràng, cho rằng nàng đang nói chính là người trong tường rào.

"Người quản lý của tường rào Miếu Loan thật hạnh phúc, trong tận thế mà còn có thể ăn những lại rau quả này." Nữ tử nói.

Nàng nhìn thấy rất nhiều loại rau quả đã lâu không gặp.

Rất nhanh, đã đến bên dưới tường trong.

"Ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi lấy xăng, chỗ chúng ta chưa từng bán xăng, đây là lần đầu tiên, ngươi xem mười viên huyết tinh cấp hai một thùng xăng được chứ."

"Được."

"Vậy thì tốt."

Vương Đại Bảo đi vào trong tường trong.

Nữ tử đợi ở bên ngoài, nhìn trái ngó phải, không đứng tại chỗ, mà rục rịch bên trong ruộng đồng, ngồi xổm xuống, nghiêng người, tham lam hít vào mùi thơm rau cỏ tản ra, mùi thơm này còn tốt hơn bất cứ linh đan diệu dược gì, tinh thần mạnh mẽ, tinh thần sảng khoái.

"Thế nào, đồ ăn chúng ta trồng không tệ chứ."

Hoàng Hải đội mũ rơm bước đến, nhìn thấy một nữ tử xa lạ đang hít hương thơm rau quả, đã biết cô nương này chỉ sợ đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy rau quả.

Nghe thấy tiếng nói, nữ tử vội vàng đứng dậy, cười nói,"Quả thật là không tệ, ngươi là người lãnh đạo của nơi này?"

"Ha ha..." Hoàng Hải cười xua tay,"Ta không phải là người lãnh đạo gì cả, ta chỉ là một người trồng trọt có kiến thức về trồng trọt mà thôi;"

Vào giờ phút này, nữ tử mới tinh tế phát hiện ra đối phương hình như chỉ là người bình thường.

Không phải Giác Tỉnh giả, cũng không phải Liệp Sát giả.

Rất bình thường.

Người như vậy ở trong tận thế không thể nào đứng vững gót chân.

Chỉ có người có thực lực mới có thể đứng vững bước chân trong tận thế, thậm chí được người khác kính sợ.

"Nhìn không giống lắm." Nữ tử lắc đầu nói.

Hoàng Hải nói,"Thật sự chỉ trống trọt, ta là chuyện gia phụ trách nông nghiệp, nếu như ngươi nhất định phải nói ta là người lãnh đạo, vậy thì miễn cưỡng xem như vậy đi, dù sao trong tay ta cũng dẫn dắt mời mấy học sinh."

"Vừa rồi vị kia nói là các loại rau quả này tất cả mọi người đều có thể ăn, là sự thật sao?" Nữ tử hỏi.

Hoàng Hải nhìn đối phương, trong ánh mắt hiện lên ý cười,"Cô nương, ngươi đến khảo sát nhỉ."

Nữ tử có chút kinh ngạc, không khỏi nở nụ cười,"Xem như vậy đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận