Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 262 - Lâm Phàm ta đang tăng uy vọng. (5)

Số lượng đội viên trong tiểu đội của hắn ta không ít, có Liệp Sát giả, có Giác Tỉnh giả, nếu như trong trận chiến bị Dương Phi giết chết, đối với tiểu đội hắn ta mà nói chính là một loại tổn thất.

Muốn sống trong tận thế thật dễ chịu, nhất định phải đảm bảo lực lượng trong tay luôn luôn ở trạng thái tốt nhất.

Nói xong lời này, Hoắc Đức nhìn về phía người khác,"Các ngươi cũng nghĩ như vậy nhỉ."

Phần lớn đội trưởng yên lặng gật đầu.

Đúng là như vậy.

"Hoắc đội trưởng, có thể để chúng ta trốn vào trong hầm trú ẩn rước không." Có người sống sót bình thường lên tiếng.

Mật mã trong hầm trú ẩn chỉ có đội trưởng các đại đội ngũ biết, Nếu như cửa khóa ở bên trong, cho dù người bên ngoài có nhập mật mã cũng không thể mở ra.

Hoắc Đức nhìn bọn hắn một chút, không để ý đến đám người sống sót bình thường này.

"Lão Hoắc, nàng nói rất có lý." Có đội trưởng cảm thấy quả thật đúng như vậy.

Hắn ta thấy, tường rào Diêm Hải cần phải có một người quản lý chân chính.

Nói xong, bước lên giàn giáo, chậm rãi xuống đất.

Nếu như những đội trưởng này muốn đi giúp đỡ, hắn ta cầu còn không được, tốt nhất là tổn thất mấy người, đến lúc đó, đội Lang Nha của hắn ta có thể lớn mạnh, trực tiếp hợp nhất đội viên của bọn họ vào đội ngũ của mình.

Nếu như Dương Phi thật sự ra tay với tường rào, hắn ta còn phải để lại đám người sống sót bình thường này ở lại bọc hậu, kéo dài thời gian.

Dưới tường thành.

Để bọn hắn vào?

Cái gọi là ban trị sự nhất định không được.

Lương Hồng biết bọn hắn thế nào, nhiều lời cũng vô ích, đi đến biên giới tường thành, quay đầu lại sâu kín nói,"Các ngươi đừng quên, Dương Phi từng là một đội trưởng trong đội Bạo Long, mật mã hắn cũng biết, nếu như hắn vẫn còn thần trí, các ngươi cảm thấy hắn sẽ không có cách sao?"

Nói đùa gì thế.

Hoắc Đức nói,"Muốn đi thì các ngươi đi, chúng ta sẽ không đi."

"Ta giúp ngươi."

Bọn người Hoắc Đức nhìn nhau.

"Đừng làm càn, ngươi không phải đối thủ của hắn."

Hắn ta có ý nghĩ như vậy, những đội trưởng khác cũng như thế, lúc trước đội Bạo Long giải tán, tất cả mọi người đều rất phấn khởi, vô hình đã tan rã một thế lực lớn.

"Ngươi đến làm gì?" Lê Bạch thấy Lương Hồng xuất hiện,"Ngươi đi nhanh đi, việc này do ta làm ra, ta sẽ liều mạng với hắn."

Vậy thì đương nhiên càng cần nhiều cường giả.

Lương Hồng cười nói: "Ta nhìn ra được Lâm Phàm khá thưởng thức ngươi, bất cứ tường rào nào cũng cần thay máu mới, ngươi là Giác Tỉnh giả cấp ba, thực lực rất mạnh, nếu như ngươi gia nhập, ta nghĩ Lâm Phàm nhất định rất hoan nghênh."

Lê Bạch không suy nghĩ gì khác, mà nghĩ đến một thiếu niên.

"Đúng rồi, hỏi ngươi một việc, nếu như lần này chúng ta có thể cầm cự đến khi Lâm Phàm đến, ngươi có ý nghĩ đến tường rào Miếu Loan sinh sống hay không." Lương Hồng hỏi.

Đối mặt với Dương Phi, hắn ta không hề nắm chắc mình có thể chống đỡ được.

Lê Bạch biết rõ thực lực của Dương Phi rất khủng bố, ngay cả chính hắn ta cũng không phải là đối thủ, chứ đừng nói là Lương Hồng.

Cho dù Lương Hồng đã quen với sự kinh khủng trong tận thế, cũng căng thẳng mà nuốt nước bọt, quái vật thế này quả thật đã vượt xa tưởng tượng của nàng, rốt cuộc là nguyên nhân gì, mới có thể tạo ra quái vật đáng sợ như vậy.

Dương Phi xuất hiện trước mặt bọn họ, khoảng cách tiếp xúc gần, cảm giác áp bách vô hình ập vào mặt.

Một lát sau.

Lê Bạch kinh ngạc nhìn Lương Hồng.

Không sai, hành vi của thiếu niên ném phân vẫn luôn hiện lên trong đầu hắn ta.

Lắc đầu, ném ý nghĩ đó ra ngoài.

"Còn sống rồi nói tiếp."

Bất cứ tường rào nào cũng muốn tồn tại lâu dài trong tận thế.

Nàng tôn trọng ý nghĩ của các đội viên, từ sau khi đến tường rào Miếu Loan về đây, rất nhiều đội viên đều cảm thấy Ngô Đình nói rất đúng, gia nhập tường rào Miếu Loan quả thật là một chuyện sáng suốt.

Đây là chuyện không cần chất vấn.

Cường giả càng nhiều, có thể nói tường rào càng thêm an toàn.

Tất cả mọi người trên tường thành đều kinh hoảng, thật sự quá đáng sợ.

Tuy rằng tường thành của bọn hắn rất cao, khoảng chừng mấy chục mét, nhưng trước mặt quái vật khổng lồ này, vẫn trở nên thật nhỏ bé.

Có người sống sót nhát gan ngồi liệt trên mặt đất, mặt đất ẩm ướt, sợ tè ra quần.

Có người núp ở góc tường run lẩy bẩy, không dám đối mặt.

"Dương Phi, người ngươi muốn tìm là Lê Bạch, là hắn đuổi ngươi đi, bây giờ ngươi quay về, tìm hắn báo thù là được, chúng ta sẽ không giúp đỡ."

Hoắc Đức hô lên, hy vọng có thể đạt được thống nhất với Dương Phi, ngươi giết Lê Bạch của ngươi, chúng ta xem chuyện của chúng ta, không liên quan đến nhau, ngươi giết xong thì đi, đừng ra tay với tường rào là được.

Dương Phi không để ý đến Hoắc Đức, nhìn xuống, mắt nhìn chằm chằm Lê Bạch.

Lương Hồng ngẩng đầu, cao giọng nói,"Dương Phi, Lê Bạch đối với ngươi không tệ, ngươi làm như vậy, hắn cũng không giết ngươi, chỉ đuổi ngươi đi, ngươi nên biết ơn mới đúng, chứ không phải đến đây báo thù."

Lê Bạch xua tay,"KHông cần nói những lời này, bây giờ hắn chỉ có hận ý với ta, không có bất cứ tình cảm gì, nói nhiều chỉ lãng phí nước bọt mà thôi, thậm chí sẽ khiến hắn cảm thấy chúng ta đang sợ hắn."

"Dương Phi, ta thả ngươi đi cũng không hối hận, Lê Bạch ta dám làm dám chịu, ngươi có thể biến thành thế này quay về tìm ta báo thù, chỉ có thể nói trong mệnh Lê Bạch ta có một kiếp này, sống hay chết ta không quan tâm, hôm nay hãy kết thúc chuyện của ta và ngươi đi."

Không đợi Dương Phi có bất cứ động tác nào, Lê Bạch đã trực tiếp biến thân hành động.

Lương Hồng đứng bên cạnh hoang mang, lao lên nhanh như vậy làm gì, kéo dài một ít thời gian cũng được mà, nếu Lâm Phàm đến kịp, chúng ta sẽ an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận