Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 457 - Đồ ăn dâng đến tận miệng, có phải vui vẻ. (4)

"Này, dị thú giúp một chút, ta nghĩ ngươi chắc hẳn sẽ rất thích."

Lâm Phàm ném người điều khiển trong tay về phía dị thú thức tỉnh cấp bảy, đối mặt với nhận loại bị ném tới, dị thú thức tỉnh gầm nhẹ một tiếng, nâng móng vuốt lên, chụp người điều khiển bị ném tới xuống đất, nhấc chân hung hăng giẫm xuống, phù một tiếng, trực tiếp giẫm người điều khiển thành thịt nát.

Lâm Phàm nhíu mày, có vẻ con dị thú thức tỉnh cấp bảy này không phối hợp lắm.

Nghĩ đến đây, hắn nhảy lên một cái, nhảy lên đầu dị thú, ngay khi dị thú chuẩn bị nổi giận, vung tay lên, một chưởng đập lên đầu dị thú, không có lực lượng bộc phát, từ đó đánh nổ đầu dị thú, nhưng một luồng lực lượng đáng sợ áp chế, quét sạch toàn thân dị thú.

Dị thú thức tỉnh cấp bảy sợ hãi, đột nhiên ngã sấp trên mặt đất, không thể nào động đậy, trong ánh mắt hung ác lộ ra sự sợ hãi.

Hắn từ đỉnh đầu dị thú nhảy xuống, đi đến trước đầu dị thú, mở hàm răng sắc bén của dị thú ra, trong tiếng kinh hô của nam tử đầu đinh, nhét đối phương vào trong.

"Không..."

Nam tử đầu đinh kêu thảm, hắn ta cuối cùng cũng hiểu đối phương muốn làm gì.

Thấy dị thú thức tỉnh khép miệng lại, còn đang nhai nuốt, hắn biết đối phương đã chết, nhưng mà nghĩ đến vị nam tử đầu đinh này là Giác Tỉnh giả cấp bảy, cho dù gặp được đại quân dị thú, đương nhiên cũng có năng lực phản kháng.

Dị thú thức tỉnh cấp bảy nhìn tiểu đệ của mình bị săn giết, lập tức phản ứng lại, tức giận gầm lên, cho dù ngươi dâng đồ ăn đến tận miệng của ta, nhưng ngươi ở trước mặt ta săn giết tiểu đệ của ta, sao ta có thể chấp nhận được.

Hoàn toàn không hiểu tình huống như thế nào.

Bắt đầu săn giết...

"Đồ ăn đã đưa đến miệng rồi, có phải cảm thấy rất vui vẻ hay không." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

"Đi thôi."

Đây là đang thiết kế cách chết cho hắn ta.

Nhưng ngay khi nó muốn liều mạng với Lâm Phàm.

Nói thật, lúc này dị thú thức tỉnh rất hoang mang.

ĐỐi phương biết trên người hắn ta có máy định vị, bây giờ lại tìm được con dị thú thức tỉnh cấp bảy này, cho dù người của tổ chức đến đây điều tra, cũng chỉ cho rằng hắn ta bị dị thú gặm ăn.

Nghĩ đến đây, Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, vọt thẳng vào trong đám dị thú.

Chỉ có dị thú thức tỉnh cấp bảy đứng ngây người trong gió.

Dẫn theo đám tiểu đệ đi dạo, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, dù sao cũng rất đột ngột.

Nhân loại này không phải bị bệnh thần kinh chứ.

Lâm Phàm vỗ tay, có chút hài lòng với tình hình hiện trường.

Đến vội vàng, đi cũng vội vàng.

"Mẹ nó! Xảy ra chuyện rồi."

KHi thấy hai tín hiệu xuất hiện biến đổi.

"Quản lý Lâm, chúng ta có chuyện gì nữa không?" Quý Xương Bảo không nhịn được hỏi, hắn ta cảm thấy không biết bắt đầu từ khi nào, tình hình đã trở nên không được bình thường, trước kia tường rào Hoài Phổ của bọn hắn khỏi cần phải nói an toàn như thế nào.

Tại tổ chức Trùng Sinh ở sa mạc Tengri, người quan sát vẫn luôn nhìn trên màn hình giám sát, công việc của hắn ta rất nhẹ nhàng, rất thảnh thơi, chính là quan sát động tĩnh của những thành viên ra ngoài hành động.

Lâm Phàm cảm thấy hiện trường mình bố trí rất tốt, tổ chức Trùng Sinh muốn điều tra, có khả năng cần tốn một chút thời gian, cho dù cuối cùng tra ra được một chút vấn đề, đó cũng là chuyện lúc sau.

Mà lúc này.

"Tiến sĩ Aiwa, chuyện này không còn đường quay lại, trong thời gian ngắn tổ chức Trùng Sinh sẽ không tra đến các ngươi, nhưng qua thời gian dài thì không chắc được gì cả, bây giờ trước mặt ngươi chỉ có hai con đường có thể đi."

Lâm Phàm không để ý đến Quý Xương Bảo, mà đi đến trước mặt tiến sĩ Aiwa, đưa tay, vỗ nhẹ bờ vai hắn ta.

"A, cái này..." Quý Xương Bảo muốn nói lại thôi, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, tuy nhiên nhất thời lại không biết nói gì cho tốt.

Lúc này hắn ta dựa vào thành ghế, hai chân gác trên bàn, trong tay cầm đồ ăn vặt, thích thú nhấm nháp.

Nhưng từ sau khi quen biết với Lâm Phàm, lần lượt có chuyện xảy ra.

Khiến hắn ta bây giờ cũng có chút hoang mang.

"Có thể có mà cũng có thể là không, nhưng trong thời gian ngắn chắc hẳn sẽ không có chuyện gì."

Hắn ta lập tức nhảy dựng lên.

Chỉ là nhìn tình hình này, hoàn toàn không cần suy nghĩ, chắc hẳn đã bị tiễn đi rồi.

Tiến sĩ Aiwa và Quý Xương Bảo nhìn Lâm Phàm mệt mỏi quay trở về, bọn hắn rất muốn biết đối phương đã đi đâu rồi.

Tường rào Hoài Phổ.

"Thứ nhất, ngươi cứ chết dí ở nơi này chờ một ngày nào đó bị tìm đến cửa."

"Thứ hai, ngươi và Quý Xương Bảo tìm một cơ hội giả chết bỏ trốn, đi thẳng đến tường rào Miếu Loan, ta thu nhận các ngươi."

Tường rào Miếu Loan cần nhân tài.

Quý Xương Bảo không tính là nhân tài, nhưng tiến sĩ Aiwa thì tuyệt đối chính là nhân tài, tuy rằng phương hướng đối phương nghiên cứu không đáng tin cậy, nhưng nếu như có thể chỉ dẫn một chút thì có vẻ vẫn có thể cứu được.

Nghĩ đến có một vài vật liệu ở tường rào Miếu Loan hắn vẫn không có chút tiến triển nào.

Vảy của dị thú cự mãng có thể ẩn thân, đến bây giờ vẫn chưa thể nghiên cứu ra được thứ gì thực dụng.

Còn cả vương lân của dị thú thức tỉnh cấp chín, nếu như muốn chế tạo thành hộ giáp, vậy thì cũng cần có năng lực, tuy rằng tường rào Thủ Đô có thể chế tạo ra, nhưng hắn nào dám cầm đến đó, chỉ cần để lộ ra, sẽ khiến người ta động ý xấu.

Sức dụ hoặc quá lớn.

Tiến sĩ Aiwa im lặng, hơi gật đầu giống như đang suy nghĩ.

"Đi."

Lâm Phàm phất tay, quay người rời đi, không do dự một chút nào.

Dõi mắt nhìn bóng người rời đi.

Quý Xương Bảo quay đầu lại nhìn về phía tiến sĩ Aiwa,"Đây là có ý gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận