Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 104 - Ta không dễ bắt nạt.

Diêu Thế Quang cảm thấy tình huống có chút không ổn, bản thân mình rõ ràng là Giác Tỉnh giả cấp ba, nhưng bây giờ lại bị áp chế, băng đao trong tay mỗi lần va chạm với đao lửa của đối phương, hắn ta lập tức cảm nhân được đao băng của mình không ổn định, có dấu hiệu có thể gãy nát bất cứ lúc nào, nếu không phải hắn ta vẫn luôn duy trì, chỉ sợ nó đã sớm bị vỡ vụn rồi.

Hắn ta chưa bao giờ gặp phải loại đao pháp này, giống như thiên quân vạn mã đang lao nhanh về phía hắn ta, còn ẩn chứa một loại khí thế vô thượng và sức lực mạnh mẽ, chuyển đổi vô cùng tự nhiên, khiến hắn ta cảm thấy vô lực.

Phốc phốc!

Đao lửa chém qua ngực hắn ta, xé ra máu thịt, vết đao chém và lửa cháy đau đớn, khiến hắn ta không nhịn được rên rỉ đau đớn.

"Ta không đánh lại hắn sao?"

Lúc này, trong đầu hắn ta đột nhiên nghĩ như vậy, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Đầu tiên, hắn ta ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Diêu Thế Quang cố ý kéo dài khoảng cách với Lâm Phàm, duy trì khoảng cách mấy thước, hắn ta cúi đầu nhìn tình hình bản thân, trên người có không ít vết đao, nếu không phải tố chất thân thể tốt, với tình huống bây giờ, chỉ sợ đã sớm chết rồi.

Lâm Phàm rút đoản mâu ra, lửa bùng lên, cánh tay đưa ra sau duỗi thẳng, đột nhiên dùng sức ném mạnh, vèo một tiếng, đoản mâu xé gió lao đi, hình thành công kích, phập một tiếng, một người đội viên còn đang vọt đến còn chưa kịp phản ứng, đã bị đoản mâu đâm xuyên qua thân thể, thậm chí lực ném còn không giảm bớt, xuyên thêm một người ở phía sau, hai người bị đâm xuyên bay lên, bị ghim vào trên hòn đá cách mảnh phế tích không xa.

Tuy rằng nàng là nữ nhân, nhưng trong tận thế hun đúc, sớm không phải là nữ nhân không biết gì cả, chỉ biết mềm yếu hét lên.

Cảm nhận được ánh mắt của đội viên, Diêu Thế Quang cảm thấy rất mất mặt, táo bạo hét lên,"Mẹ nó các ngươi còn đứng đó mà nhìn cái gì, lên cho ta."

Lục Dĩnh nhanh chóng di chuyển, ngón tay cài tên, không ngừng bắn ra.

Đờ mờ.

Tốc độ Lâm Phàm vung đao rất nhanh, khiến Diêu Thế Quang bối rối ngăn cản, hơn nữa khi mũi đao đánh tới, chiêu thức đột nhiên biến đổi, lấy chọn làm chủ, băng đao trong tay đối phương rơi ra, bị ném lên không trung.

Các đội viên của đội Bạo Long đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhị đội trưởng vô cùng khốn đốn.

Những người vận chuyển vật tư đều là Liệp Sát giả, ai cũng có thực lực không tầm thường.

Cái này không giống với những gì bọn họ nghĩ.

Sao lại thảm như vậy?

"Đánh." Lục Sơn nắm rìu gầm nhẹ một tiếng, biết trận chiến này không thể nào tránh khỏi, gia nhập vào, vung vẩy rìu, lực lượng của Liệp Sát giả cấp ba bộc phát, trực tiếp chém một gia hỏa đang vọt đến thành hai.

Ken két!

Các đội viên kịp thời phản ứng, cầm vũ khí lên vọt đến.

Khi mũi đao chạm đến đối phương, hắn cũng không nghĩ đến trên người đối phương thế mà lại bao trùm một lớp giáp băng, chặn lưỡi đao của hắn lại.

Trong mắt Lâm Phàm chỉ có Diêu Thế Quang, nhanh chóng đánh tới, khí thế hung hăng dọa sợ đối phương, khi gặp phải kẻ địch chỉ biết cắn chết mình, trong lòng ai cũng sẽ bối rối.

Lâm Phàm nắm lấy cơ hôi này, lòng bàn tay đẩy chuôi đao, trực tiếp đâm vào ngực đối phương.

Diêu Thế Quang đau đớn kêu lên thảm thiết, hai tay nắm chặt lấy đao lửa đang đâm vào thân thể hắn ta, cho dù có lửa thiêu đốt, hắn ta vẫn không hề nới lỏng tay, nếu không hắn ta biết một khi buông tay, sẽ hoàn toàn xong đời.

Cây đao này đã trải qua phụ ma, vô cùng sắc bén, phối hợp với lực lượng của Lâm Phàm, muốn dùng giáp băng để ngăn cản là chuyện không có khả năng.

Bị đập xuống mặt đất, đường đao đang đặt ở tại ngực, hoàn toàn đâm thủng qua lồng ngực Lâm Phàm, đâm thẳng ra phía sau.

Răng rắc một tiếng.

Sau đó vỗ nhẹ vào mặt hắn ta.

Chỉ là...

Diêu Thế Quang nôn ra máu, lồng ngực cũng không ngừng tràn ra máu, giống như suối phun đang phun trào.

"Hiểu không?"

"Ta không dễ bắt nạt đâu."

Mũi đao đâm xuyên của giáp băng, đâm vào trong máu thịt của Diêu Thế Quang.

Lâm Phàm cầm lấy lưỡi đao, rút đao ra, một cước đá Diêu Thế Quang ngã lăn qua một bên, lúc này Diêu Thế Quang liên tục nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch.

"Ngươi... Ngươi dám... Giết... Giết ta."

Lâm Phàm không để ý đến hắn ta, mà xoay người lục lọi ra một điếu thuốc lá trên người đối phương, búng lên ngọn lửa, hít một hơi nhàn nhạt, nhả khỏi ra, nhả thẳng vào mặt Diêu Thế Quang đang máu me đầy mặt.

"A..."

Phốc phốc!

Nhưng chiêu thức của Lâm Phàm biến đổi, nhanh chóng di chuyển đến phía sau hắn ta, vuốt rồng chụp vào phần gáy, năm ngón tay dùng sức, răng rắc một tiếng, Diêu Thế Quang đâu không thể nhịn được ngẩng đầu lên, hét lên thê thảm, ngay sau đó, lại có một vuốt rồng đâm vào xương cùng của hắn ta, xuyên qua máu thịt, cầm chặt, giơ hắn ta cao lên, mặt cúi xuống đất, hung hăng nện xuống.

Ánh lửa trong mắt Lâm Phàm càng tăng, thả chuôi đao ra vươn bàn tay ra, năm ngón tay chụm thành ba ngón vuốt rồng, chụp vào cổ họng đối phương, đối mặt với một đòn này, ánh mặt Diêu Thế Quang rụt lại, giơ một tay lên ngăn cản.

Muốn nói chuyện, nhưng không nói nên lời.

Ánh mắt Lâm Phàm bình tĩnh nhìn vẻ mặt không cam lòng, ánh mắt đầy oán hận của Diêu Thế Quang, nhấc chân, một cước đạp vỡ đầu hắn ta, giống như dưa hấu nổ tung, phù một tiếng, máu và óc bắn ra tung tóe.

Hắn không thích giết người, dù sao thì số lượng nhân khẩu trong tận thế không nhiều lắm, giết rồi sẽ không còn nữa.

Nhưng đối xử với kẻ thù, từ trước đến giờ hắn đều không nương tay.

Hồng tỷ thấy Lâm Phàm dùng một chân dẫm nát đầu Diêu Thế Quang, cho dù nàng đã từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, trong lòng vẫn không nhịn được run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận