Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 16 - Kỹ năng max cấp. (2)

Thật là... Càng nghĩ càng khó chịu.

"Đi thôi, bắt đầu làm việc." Lão Vương vội vàng nói.

"Được."

Không có kem đánh răng, không thể nào đánh răng, chỉ có thể qua loa uống miếng nước, dùng ngón tay cọ cọ hàm răng.

Ở trong tường rào không thiếu nước, nước là nhu yếu phẩm rất quan trọng, người quản lý tường rào đương nhiên sẽ không khống chế nhu cầu nước, dù sao thì đối với người quản ký tường rào mà nói, cái bọn hắn cần chính là người sống sót tạo ra giá trị.

Chứ không phải là vì thiếu nước, biến thành thi thể chết khát.

Hai người đi về phía tường trong.

Lão Vương nói,"Gia hỏa trở về hai ngày trước đã chết rồi."

"Chết rồi?"

Lâm Phàm kinh ngạc, không ngờ lại nhanh như vậy.

Từ ngày đó sau khi nhìn thấy, hắn không còn chú ý đến người đó nữa, bây giờ nghe lão Vương nói người đó đã chết rồi, hắn cảm thấy người chết ở trong tận thế hình như là một chuyện vô cùng bình thường, khiến cho hắn cũng bắt đầu chết lặng.

"ĐÚng vậy, vết thương bị nhiễm trùng, hư thối, còn có dòi bọ sinh ra trong thịt, khi ta dến, người tuần tra đã sớm chở thi thể đi."

Lão Vương nói, thầm sợ trong lòng, khả năng trong lòng cũng đang nghĩ chính mình sau này sẽ như thế nào.

Lâm Phàm không hỏi tiếp, chỉ gật đầu.

Trên đường.

Hắn nhìn thấy anh em Lục Sơn thắng lợi quay về, hai người mỗi người kéo một con dị thú bị giết chết, đây là hai con dị thú có răng nanh sắc nhọn, nhìn qua chắc hẳn là sói, lông toàn thân đen nhánh, hình thể to lớn như một người thành niên.

Cho dù đã chết rồi, cũng tản ra một loại uy thế khiếp người.

Những người sống sót ở xung quanh tham lam nhìn ngó, lại không có ai có bất cứ động tác nào, bởi vì bên trong tường rào có kỷ luật, hơn nữa cho dù không có kỷ luật, với thực lực của bọn hắn, dám xông lên, chỉ sợ cũng sẽ bị chém chết.

Hai anh em này rất mạnh.

TRong lòng Lâm Phàm suy nghĩ, hâm mộ thì không hâm mộ, hắn tin rằng sau này mình cũng sẽ mạnh như vậy, nhìn thuộc tính bây giờ của hắn đi, thể chất đã tăng đến bốn, đó chính là tiến bộ rất lớn.

Hắn cảm thấy với cái thể chất này, đấm ra một quyền, sẽ gây ra tổn thương, cái này không phải ai cũng có thể chịu được.

Hắn và lão Vương vịn tay, còn không cần dùng lực, đã thắng rồi.

Muốn xem thử chính xác mình mạnh như thế nào, chỉ có thể chiến đấu một trận công bằng với dị thú thì mới có thể biết rõ được.

Cũng không hề nói chuyện gì với nhau.

Trực tiếp cùng lão Vương rời khỏi.

Người ta có thể bắt được dị thú, đó là bản lĩnh của người ta, huống hồ, hắn và anh em bọn họ chỉ quen biết một chút, không có tình nghĩa gì cả, giả bộ như nhiệt tình đi đến đó, có lẽ người ta còn nghĩ rằng hắn đang cố ý.

Bên trong nhà xưởng rèn đúc vũ khí.

Tiếng leng keng có tiết tấu vang lên.

Xong rồi.

Trong lòng Lâm Phàm vui mừng, độ thuần thục của kỹ năng đã xoát đầy.

Xem bảng số liệu

- Đẳng cấp: Cấp 0 (1/10)

- Thể chất: 4,01

- Nhanh nhẹn: 1,1.

- Tinh thần: 0,9.

- Kỹ năng: Rèn sắt (max)

Ba giai đoạn, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, sau đó là max.

Mà hắn dựa vào cái kỹ năng này, tăng thể chất lên ba điểm.

Hắn đương nhiên có thể cảm nhận được thế chất tăng lên, mang đến sự biến hóa.

Kỹ năng nâng đến max cấp, vậy thì phải nghĩ đến chuyện khác rồi.

Tốc độ vung búa của Lâm Phàm đột nhiên giảm dần, không còn ra sức như lúc đầu nữa, đã không còn độ thuần thục nữa, còn ra sức như thế, trừ khi là đầu óc có bệnh.

Tiết tấu chậm rãi này đương nhiên sẽ khiến những người sống sót khác chú ý.

Bọn hắn thở phào một hơi.

Khá lắm, cuối cùng cũng chậm lại.

Lão Vương ở bên cạnh quay đầu nhìn sang, ừm... Gật gật đầu, xem ra cuối cùng cậu ta cũng đã nhận ra, tiết tấu chậm rãi cũng là một loại sinh tồn.

Lúc này, Lâm Phàm đang nghĩ đến với năng lực bây giờ của mình, săn giết dị thú, vẫn có chút mạo hiểm, không có vũ khí thuận tay, nếu gặp được dị thú chẳng lẽ đi vật lộn hay sao?

Đó là chuyện của kẻ đần.

Súng ống hắn không lấy được, chỉ có thể lui một bước, lấy vũ khí lạnh làm chủ.

Chỉ là với số tiền tệ hắn tích lũy được đến bây giờ, cũng mua không nổi, tuy nói giá cả của vũ khí lạnh trong tường rào không quý, tường rào cũng hy vọng có thêm người sống sót ra ngoài săn giết dị thú, như vậy chờ sau khi săn giết có kết quả, khi trở về bọn họ cũng có thể thu hoạch được.

Nhưng... hắn thật sự không có đủ tiền tệ.

"Lão Vương, ta nói cho chú một chuyện."

"A? CHuyện gì?"

"Ta dự định không làm nữa."

"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Lão Vương hốt hoảng.

"Ta nói ta dự định không rèn sắt nữa, ta phát hiện sống như thế này, không phải là thứ mà ta hướng đến, ngày qua ngày, năm qua năm, chẳng biết lúc nào mới kết thúc, thậm chí khi nào bị dị thú diệt đi cũng là một ẩn số, cho nên ta muốn thừa dịp mình còn sống, làm một vài chuyện mà mình muốn làm."

"Này này, ngươi đừng lỗ mãng, ngươi làm gì thế hả, ngươi sống thế này, mặc dù là mệt mỏi, nhưng ít ra còn sống ra dáng, đừng có loại ý nghĩ này."

"Ta nói thật, không thể nào tiếp tục rèn sắt nữa, ta có mục tiêu theo đuổi của chính mình, chú đừng khuyên ta nữa, hôm nay làm xong, ta sẽ không đến nữa."

Lão Vương cảm thấy Lâm Phàm nhất định là điên rồi, không được, đêm nay nhất định phải nói chuyện với người này một chút, tẩy não cho cậu ta, bây giờ đang lúc làm việc, nếu như Thân Hải nhìn thấy bọn hắn đang nói chuyện phiếm, tuyệt đối sẽ bị mắng một trận, thậm chí còn có thể bị trừ tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận