Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 155 - Tường rào Hoài Phổ trông chừng kỹ xe cho ta.

Nghe thấy lời này, Dương Phi chìm vào trầm tư, sau đó lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

"Thật sự đúng là như vậy, nhưng mà các ngươi như thế cũng to gan quá rồi." Dương Phi vô cùng khiếp sợ, không thể không nói, đám gia hỏa này đúng là gan to bằng trời, người ta đều chạy đến tường rào, đám gia hỏa này thì ngược lại, trốn ở trong thành thị.

Gã đeo kính nói,"Cái này có gì mà lớn gan, đều là thao tác bình thường mà thôi, khi tận thế vừa bộc phát, đã có người tìm nơi tránh né trong thành thị, dù sao thì trong thành thị có nhiều vật tư như thế, hoàn toàn đủ tự cấp tự túc, dù sao so với mấy cái tường rào kia thì tốt hơn rất nhiều."

"Đúng, đúng, mẹ nó, đúng là có lý." Dương Phi gật đầu, không hề chú ý gã đeo mắt kính đang nở nụ cười.

Rất nhanh, xe Pickup đã chạy vào trong thành thị, kiến trúc xung quanh hoang vu và cũ nát.

Dương Phi tò mò đánh giá.

Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít dị thú du đãng.

Dương Phi nói,"Xuất hiện quang minh chính đại trong thành thị như vậy, nếu như gặp phải quần thể dị thú thì phải làm sao?"

"Đến."

Đi đến cuối thông đạo, xuất hiện thang máy, đi vào thang máy, chỉ có một tầng lầu, thang máy di chuyển, đi xuống phía dưới, mấy giây sau, thang máy dừng lại.

Xe Pickup lái vào một bãi đậu xe dưới đất, hoàn cảnh đen kịt khiến Dương Phi lập tức cảnh giác, nữ tử ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn ta, an ủi tâm tình căng thẳng của hắn ta, ra hiệu hắn ta chớ hoảng sợ, mọi chuyện đều an toàn.

Đồng thời hắn ta cũng nhớ kỹ ngón tay mà gã đeo kính dùng để mở cửa.

Nhìn như tò mò, nhưng thật ra lời đối phương nói ra, hắn ta đều ghi nhớ kỹ trong lòng.

"Ta thật sự không ngờ được, thế mà lại có chỗ như vậy, mặc dù đang ở dưới mặt đất, nhưng ta cảm thấy cái này so với tường rào còn tốt hơn rất rất nhiều."

Gã đeo kính nói "Không sao cả, đây là khu vực chúng ta cần phải đi qua, ngươi xem camera xung quanh đều dùng được, khi chúng ta tiến vào phạm vi này, các bằng hữu của ta đã thấy được, nếu như phía trước có quần thể dị thú đi ngang qua, sẽ báo cho chúng ta biết trước."

Gã đeo kính bước ra khỏi thang máy, quay người mỉm cười nói,"Hoan nghênh ngươi đến trung tâm Mộc Dương."

CŨng không lâu lắm.

"A, thì ra là thế." Dương Phi gật đầu.

Gã đeo kính ngừng xe lại, đi xuống xe, đến trước một cánh cửa điện tử, ấn vân tay, khi cửa điện tử mở ra, đằng trước xuất hiện một thông đạo, DƯơng Phi đi theo phía sau vô cùng ngạc nhiên nhìn mọi thứ.

Dương Phi nói,"Không sao cả, cổ tay của ta đã được băng bó rất tốt, không cần xem lại, hay là dẫn ta đi dạo một chút đi."

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại, tâm Dương Phi bay lên.

"Vậy được, đi theo ta." Gã đeo kính cười nói, sau đó bảo hai đồng bạn tự giải quyết chuyện của mình.

Dương Phi vừa kích động vừa căng thẳng ra ngoài.

Gã đeo kính cười nói,"Đó là đương nhiên, mặc dù không nhìn thấy mặt trời, nhưng thiết bị rất đầy đủ, ngươi có muốn xem vết thương ở cổ tay trước hay không? Nếu như tạm thời không muốn, ta có thể dẫn ngươi đi thăm quan xung quanh một chút."

"Đây là rạp chiếu phim, đây là phòng massage."

"Nơi này là khu vực sinh hoạt của chúng ta."

Giữa hai bên, không có bất cứ thứ gì có thể so sánh được

Dương Phi cười he he.

Từ lồng ngực phập phồng là có thể nhìn ra.

Dương Phi nhìn bóng lưng vị muội muội kia rời đi, lộ ra vẻ lưu luyến không rời, mãi đến khi gã đeo kính đập vào bả vai hắn ta, mới phục hồi tinh thần, hai người nhìn nhau, gã đeo kính mỉm cười, lộ vẻ nam nhân đều hiểu.

Dương Phi há hốc mồm, vừa định quay người, đột nhiên bên hông đau xót, ống tiêm đâm vào phần eo của hắn ta, sau đó có một chất lỏng không biết rõ tiến vào trong cơ thể, thân thể mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất, trừ còn có ý thức ra, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy được.

"Đây là..."

Thậm chí có con còn đột nhiên mở to mắt, tròng mắt khẽ đảo.

Gã đeo kính dẫn Dương Phi đi nhìn khắp nơi.

Rất nhanh, gã đeo kính đã đưa Dương Phi đến trước một cánh cửa lớn đóng kín, đây ra,"Mời vào."

Có giới thiệu lúc trước, Dương Phi đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, không hề nghĩ ngợi lập tức đi vào, chẳng qua khi nhìn thấy rõ tình huống trước mắt, hắn ta hoàn toàn sửng sốt.

Hai bên xung quanh trưng bày từng dãy ống nuôi cấy, bên trong là một loại chất lỏng thần bí không biết, đồng thời còn có các xác dị thú dị dạng, không... Nhưng cái này không phải là xác, mà là còn sống.

"Đây là nhà ăn, chờ đến thời gian, những người khác sẽ tụ tập ở chỗ này dùng cơm."

Đúng là một trời một vực mà.

Thế nhưng so sánh với nơi này.

Khi gã đeo kính giới theo, Dương Phi cảm thấy nơi này mẹ nó mới là thiên đường của nhân gian, tuy rằng ở tường rào lúc trước sinh sống cũng rất tốt.

"Không có gì, đây là vật thí nghiệm của chúng ta, rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ vinh hạnh trở thành một thành viên trong đó."

Gã đeo kính nắm cổ chân Dương Phi, kéo vào bên trong.

Hắn ta trói Dương Phi lên bàn thí nghiệm, sau đó không còn để ý đến nữa, mà đi đến một gian phòng khác, mở màn hình treo trên vách tường lên.

Xì xì xì!

Tiếng điện xẹt xẹt vang lên.

Sau đó có một giọng nói khàn khàn truyền đến.

"Tình hình thế nào?"

Gã đeo kính nói,"Còn chưa đạt được hiệu quả mà chúng ta dự đoán, nhưng mà cũng được, tuy rằng chưa hoàn toàn công phá tường rào Kim Lăng, nhưng cũng khiến bọn hắn tổn thất nặng nề, Giác Tỉnh giả và Liệp Sát giả tử thương không ít."

"Ừm, cũng không tệ lắm, biến dị thể mà chúng ta nghiên cứu ra có biểu hiện như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận