Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 259 - Lâm Phàm ta đang tăng uy vọng. (2)

Tất cả những thứ bọn hắn có, là do người quản lý trước mắt mang lại.

Bọn hắn không muốn đánh mất những gì bây giờ

Chỉ muốn làm thật tốt công việc hiện tại.

Xem nơi này là nhà của mình.

Từ trên mặt bọn họ, Hoàng Thạch thấy được sự chân thành, cái này là nụ cười xuất phát từ trong tâm can, tuyệt đối không giả vờ, từ khi tận thế xảy ra, người sống sót sinh hoạt trong sợ hãi vô tận, mỗi ngày mở mắt ra, ý nghĩ đầu tiên chính là làm sao để sống sót.

Có loại áp lực này, tinh thần người ta luôn căng cứng, đến mức trạng thái cực kém.

Ở đằng xa, Hoàng Hải và Diệp Đồng Đồng đang đứng trong ruộng, thúc đẩy rau quả trưởng thành.

"Chuyên gia Hoàng." Lâm Phàm hô lên.

Trước kia, hắn ta đã từng vô cùng tuyệt vọng với tương lai, con còn nhỏ, không biết sau này nên sinh tồn như thế nào, mãi đến sau này, tất cả đều thay đổi nghiêng trời lệch đất, sinh hoạt bây giờ càng ngày càng có hy vọng.

Lâm Phàm ngăn cản,"Không cần, hắn tên là Trần Thiên Minh, chính là người đã đánh Lục Sơn bị thương, ta đã đến tường rào Liên Cảng trực tiếp bắt người về."

"Chào các ngươi, sau này là người một nhà, có chuyện gì có thể đến tìm ta."

"A, người này bị thương nặng như vậy, nhanh chóng gọi bác sĩ." Hoàng Hải thấy Trần Thiên Minh đã mất hai tay, đang hấp hối, tưởng rằng người bị thương, vô cùng nôn nóng.

"Ta thì có công lao gì chứ, muốn nói đến công lao chân chính, vẫn là nhờ vào mọi người." Hoàng Hải xua tay.

Nhưng mà hắn ta không ngờ được chính là, Lâm Phàm lại trực tiếp đến tường rào Liên Cảng bắt người về, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu rõ, ở đó nhất định đã xảy ra trận chiến kịch liệt.

Hoàng Hải nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, ý cười đầy mặt bước đến,"Người quản lý, qua không bao lâu nữa, chúng ta có thể thu hoạch được đợt đầu tiên rồi, năng lực của Đồng Đồng thực sự có trợ giúp rất lớn trong việc gieo trồng."

"A, vậy thì không sao." Hoàng Hải nói.

"Chuyên gia Hoàng, ngươi đừng khiêm tốn nữa, đúng rồi, giới thiệu với ngươi một chút, vị này cũng cùng họ với ngươi, tên là Hoàng Thạch, những người này đều là đội viên của hắn, sau này sẽ là thành viên của tường rào chúng ta." Lâm Phàm giới thiệu.

Lâm Phàm cười nói,"Quá tốt rồi, đợt thu hoạch này, công lao của ngươi không thể nào bỏ qua được."

"Chào ngươi, chào ngươi." Hoàng Thạch vội vàng đáp lại, hắn ta nhìn ra được, vị trước mắt này là người bình thường, Lâm ca gọi đối phương là chuyên gia, nhất định là nhân tài kỹ thuật.

"Đươc."

Hoàng Hải vô cùng nhiệt tình, bây giờ hắn ta vô cùng yêu mến tường rào Miếu Loan, cho dù cầm đao gác lên cổ hắn ta, hắn ta cũng sẽ không rời đi.

Sau đó, Lâm Phàm dẫn bọn người Hoàng Thạch vào tường trong, giới thiệu tình hình ở nơi này, quãng đường này, tất cả những gì bọn họ nhìn thấy, đã tạo ra ảnh hưởng to lớn với đám người Hoàng Thạch.

Hắn ta đã từng nhìn thấy vết thương của Lục Sơn, thật sự rất nghiêm trọng, nếu như không phải con dị thú mà người quản lý nuôi có thể cải tử hoàn sinh, chỉ sợ đã sớm chết rồi.

"Ngươi cứ làm việc của ngươi trước đi, ta dẫn bọn hắn đi nhìn xung quanh." Lâm Phàm nói.

"Lâm ca, chúng ta nhất định sẽ cố gắng." Hoàng Thạch tràn ngập lòng tin nói.

Lâm Phàm cười, tạo ra thay đổi được người khác tán thành, hắn vô cùng đắc ý.

Đương nhiên là hoàn cảnh ổn định.

Nghĩ đến lúc trước kia Lâm Phàm mời bọn hắn đến tường rào Miếu Loan, hắn ta quả quyết từ chối, lúc này trong lòng vô cùng hổ thẹn, sớm biết vậy thì đã không từ chối.

Lâm Phàm nhìn đằng xa hô lên.

Bọn họ không ngờ hoàn cảnh sinh sống lại tốt như vậy.

Vương Đại Bảo thấy đối phương chính là hung thủ đã tổn thương Lục Sơn ca. , lập tức trợn mắt nhìn, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng đối phương cực kỳ thê thảm, nỗi bực bội trong lòng hắn ta mới tản đi.

"Ngươi đi thông báo một chút, bảo tất cả mọi người tập hợp, gia hỏa này chính là người đã đánh Lục Sơn trọng thương." Lâm Phàm chỉ vào Trần Thiên Minh đang bị kéo theo.

Vương Đại Bảo nhìn thấy Lâm Phàm gọi hắn ta, lập tức vội vã chạy đến,"Lâm ca."

"Lâm ca, nơi này đối với chúng ta mà nói chính là thiên đường đó." Hoàng Thạch cảm thán nói.

Những cái khác không cần nói nhiều, cái hoàn cảnh ổn định này hắn có thể làm được.

Lúc này, bọn người Hoàng Thạch theo sự hướng dẫn của Lâm Phàm, lo lắng ban đầu đã biến thành vui sướng, bọn hắn tràn ngập hy vọng vào nơi này, hận không thể vùi đầu vào công việc ngay bâu giờ, dâng hiến cho sự phát triển của tường rào Miếu Loan.

"Đại Bảo."

"Nơi này cũng không phải thiên đường, mà cần đến chúng ta, mỗi người góp một viên gạch xây lên, ta nghĩ có sự gia nhập của các ngươi, tương lai tường rào sẽ càng thêm hoàn mỹ." Lâm Phàm nói.

TRong tận thế, thứ người ta cần nhất là gì?

Nhất định phải cho người ta thứ giúp họ tràn đầy lòng tin.

Muốn khiến người sống sót ở nơi này tràn ngập lòng tin.

Đồng thời càng thêm sùng bái Lâm ca.

Có thể bắt hung thủ về cũng chỉ có Lâm ca.

"Bây giờ ta đi ngay." Vương Đại Bảo nhanh chóng rời đi.

Lúc này.

Lão Chu đang ở trong văn phòng lập kế hoạch phát triển của tường rào, hai tay xoa huyệt thái dương, có chút mệt mỏi, hắn ta phát hiện bản thân mình có làm người quản lý hay không thì những chuyện cần làm cũng chẳng hề ít đi, thậm chí còn nhiều hơn lúc trước.

Trước kia chuyện của tường rào cũng không nhiều, người sống sót ở tường ngoài đều theo chế độ nuôi thả, không cần quản nhiều, hắn ta chỉ cần xử lý tốt chuyện ở tường trong là được, nhưng bây giờ thì sao, tất cả mọi chuyện đều phải quản, hắn ta cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi.

Tích tích tích!

Tiếng loa phóng thanh vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận