Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 387 - Máu của ngươi bốc hơi xì xì xì...

Thời gian dần dần trôi qua.

Tro bụi tiêu tán.

Hố sâu xuất hiện.

Sau đó một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Lâm Phàm cầm Lôi Kiếp trong tay bình tĩnh đứng đó, chậm rãi giơ tay lên, trước mắt bao nhiêu người, siết chặt tay, hít sâu, gào lên.

"Dị thú có trí tuệ, chết rồi."

Lập tức, cả đất trời an tĩnh, chỉ có tiếng cánh quạt vù vù vang vọng.

Mặt mũi Cố Giang tràn đầy kích động siết chặt nắm đấm.

Người bên trong máy bay vận tải hoan hô.

Giấc mộng lúc nhỏ hoàn thành, bất kể lúc nào cũng vô cùng thoải mái.

Dị thú xung quanh thấy dị thú có trí tuệ tử vong, tâm trạng đột nhiên hốt hoảng, cúi thấp thân thể, nhe răng trợn mắt, hung dữ gầm gừ.

Lâm Phàm hưởng thụ cái cảm giác được cúng bái này.

"Rống!"

Khủng bố như vậy!!

"Cút!"

Tất cả mọi người trong phòng chỉ huy đều kích động giơ cao hai tay.

Muốn xông lên lại không dám lên.

Hào quang tỏa sáng.

Trong lòng tất cả mọi người đều chỉ có một suy nghĩ.

"Rống!"

Các dị thú vây quanh Lâm Phàm chạy trốn tứ phía.

Mẹ nó thật là thoải mái.

Bởi vì số lượng khổng lồ, trong quá trình chạy trốn không thể tránh khỏi giẫm đạp nhau, những con dị thú cấp bậc thấp xem như gặp nạn, có con đầu óc bị giẫm nát bét, thậm chí có con còn bị giẫm nát nội tạng, đừng nói đến đáng sợ thế nào.

Có một loại kích động, muốn nằm rạp xuống mặt đất, ngăn chặn sự xao động trong lòng.

Lâm Phàm tức giận quát lớn, trong mắt bùng lên lửa, không khí sau lưng tựa như xuất hiện một loại khí thế nào đó, soạt một tiếng, hơi lửa nóng bộc phát, nhiệt độ cực nóng bao trùm khắp bốn phía, trong không gian có nhiệt độ cao như vậy, xuất hiện tình huống vặn vẹo.

Có thể cho tường rào Miếu Loan của hắn có đủ thời gian phát triển.

"Kết thúc rồi, tỉnh Dưỡng Lão có thể yên ổn trong một khoảng thời gian rất dài."

Lúc này, hắn quan sát tình hình xung quanh, không biết nơi này có mảnh vỡ hay không, nhưng nơi mà dị thú có trí tuệ ở, chắc chắn có mảnh vỡ.

Chạy đi, tất cả đều điên cuồng mà chạy.

"Hắn đang làm gì thế?" Một nhân viên công tác rất khó hiểu, dị thú có trí tuệ đã bị giết chết rồi.

Lúc này, Lâm Phàm cao ngạo đứng tại chỗ, mắt nhìn tình cảnh trước mắt.

Nghe thấy vậy, Lạc Thải Điệp không nhịn dược muốn cười,"Trình tướng quân, quản lý Lâm người ta giết chết dị thú có trí tuệ, ngươi cho rằng người ta sẽ giao mảnh vỡ cho tường rào Kim Lăng chúng ta sao?"

Trình tướng quân vội vã nói,"Nhanh, bảo người chúng ta đi tìm mảnh vỡ trước đi, giá trị của mảnh vỡ không thể đo lường được đâu."

Lạc Thải Điệp nói,"Sào huyệt của dị thú có trí tuệ bình thường đều được xây dựng tại nơi gần với mảnh vỡ, chắc hẳn hắn đang đi tìm mảnh vỡ."

Mặt đất chấn động, tràng cảnh dị thú chạy trốn vô cùng chấn động, giống như cá diếc sang sông, lít nha lít nhít, trùng trùng điệp điệp, địa hình có ba mặt nước bao quanh, đến mức có dị thú biến thành dị thú dưới nước, điên cuồng chạy trốn, chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất rời khỏi nơi này, rời xa tên nhân loại đáng sợ đã giết chết dị thú có trí tuệ kia.

Chỉ là động đá vôi đã sụp đổ, mảnh vỡ có thể đã bị vùi lấp;.

Nghĩ đến đây, Lâm Phàm bắt đầy phá vỡ phế tích xung quanh, mảnh vỡ có độ cứng rất cao, sẽ không bởi vì chút lực lượng ấy mà vỡ vụn, khi đá vụn xung quanh không ngừng văng ra, hắn nhanh chóng quan sát, tìm kiếm tung tích mảnh vỡ.

Trong phòng chỉ huy.

Lâm Phàm biết sau khi giết chết dị thú có trí tuệ rồi, cái gọi là dị thú triều khó có thể xảy ra, trừ khi có dị thú có trí tuệ khác xuất hiện, nhưng không nói những cái khác, trong khoảng thời gian này chắc chắn an toàn.

Hắn đang hưởng thụ tiếng hoan hô này.

Có thể nghe thấy được tiếng hoan hô của những người trong máy bay trực thăng và máy bay vận tải.

Cẩn thận lắng nghe.

Đúng là suy nghĩ hão huyền.

Khóe miệng Trình tướng quân giật giật, không nói gì thêm, hắn ta nghe được ý mỉa mai trong lời Lạc Thải Điệp.

Ngay sau đó.

TRong màn ảnh xuất hiện tình huống mới.

"Bọn hắn làm cái gì vậy? A, đều hành động cả rồi, đều đang tìm kiếm mảnh vỡ, tường rào chúng ta nhiều người như vậy, nhất định càng dễ tìm được mảnh vỡ hơn." Trình tướng quân vô cùng kích động nói, sau đó dường như nghĩ đến cái gì đó,"Nếu như da mặt dày một chút, thật sự có thể khiến đối phương đưa mảnh vỡ cho tường rào Kim Lăng, dù sao thì mảnh vỡ đặt ở tường rào Kim Lăng thì mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của mảnh vỡ."

Lạc Thải Điệp trợn trắng mắt, lười nói thêm gì nữa.

Nàng rất khó hiểu được sao Trình tướng quân lại có thể nói được lười này.

Bình thường chỉ cần là người biết xấu hổ, thì khó có thể nói ra được lời này.

Thủ trưởng không mở miệng, rất bình tĩnh nhìn hình ảnh, thành công lớn nhất là có thể giết được dị thú có trí tuệ, những cái khác không yêu cầu gì thêm, nếu thật sự tìm được mảnh vỡ, đó cũng là của người ta.

Nói thẳng ra thì, nếu như không phải quản lý Lâm người ta ngăn cơn sóng dữ, tường rào Kim Lăng bọn hắn và tường rào Nam Thông đều thua rất thê thảm.

Đột nhiên, Trình tướng quân hô lên.

"Phát hiện mảnh vỡ, Cố Giang lấy được mảnh vỡ, a, hắn muốn làm gì, sao lại đưa mảnh vỡ cho hắn."

Trong hình ảnh, Cố Giang tìm được mảnh vỡ được khảm nạm trong một tảng đá, mảnh vỡ lớn cỡ nắm tay, độ dày không tệ, thuộc về mảnh vỡ cỡ vừa, không đợi hắn ta kịp phản ứng, Cố Giang đã đưa mảnh vỡ vào tay Lâm Phàm, cái này khiến TRình tướng quân nhất thời không thể nói gì đươc, vậy mà không biết phải làm sao.

Thủ trưởng im lặng đã lâu cuối cùng cũng mở miệng,"Lão Trình, mảnh vỡ này đáng lẽ là của người ta, đừng suy nghĩ nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận