Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 186 - Lâm Phàm, ngươi là kẻ độc ác.

Mở cửa xe ra, đi về phía khu bảo hộ.

Hắn muốn dùng xe Pickup màu đen của mình để quay về tường rào.

Chuyện tăng lên cấp bậc, trước cứ hoãn lại một chút, dẫn A Quyền về tường rào đã.

Tuy rằng đầu không dùng được, nhưng bất kể thế nào, hắn ta cũng là Giác Tỉnh giả dịch chuyển không gian.

"A Quyền, ngươi có nhớ rõ ngươi từ đâu đến không?"

"Ta đương nhiên biết rồi."

"Chỗ nào?"

"Vấn đề thiểu năng như vậy mà còn hỏi ta à, đương nhiên là từ trong bụng mẹ ra chứ sao, chẳng lẽ còn có thể từ trong viên đá bay ra, đúng là ngốc."

A Quyền toét miệng cười nói.

"A, ta cảm thấy cũng giống." Lão Chu nghiêm túc gật đầu.

Cười khiến trong lòng hắn ta có chút hốt hoảng, không có ý gì khác, nếu như nhất định phải nói rõ ràng, chính là đầu gia hỏa này có phải có chút không bình thường hay không.

Lâm Phàm khoác tay lên bả vai lão Chu, kéo sang một bên, nhỏ giọng nói,"Hắn là Giác Tỉnh giả dịch chuyển không gian ta gặp được bên ngoài, thực lực không tệ, đã đạt đến cáp bốn, chỉ là đầu óc có khả năng đã từng bị thương, có chút không bình thường."

Quay lại tường rào Miếu Loan.

Đương nhiên, về sức chiến đấu thì nhất định không bằng Lâm Phàm.

Tường rào Miếu Loan cần cao thủ.

Lần đầu tiên nhìn thấy, đã cảm thấy đầu có chút không bình thường, bây giờ xem ra, quả thật là như vậy.

Lão Chu nhìn người xa lạ đang nghiêng đầu, đầu đầy dấu chấm hỏi, nhìn thấy Lâm Phàm dẫn người về, hắn ta đương nhiên là nhiệt tình muốn tiến lên bắt tay chào hỏi, ai có thể nghĩ đến đối phương chỉ đần độn cười với hắn ta.

Cho dù đầu đối phương không bình thường, nhưng thế thì sao chứ, chỉ cần hắn ta là cao thủ là được.

Lão Chu nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt mê mang, ý tứ rất rõ, hắn ta là ai?

"Bây giờ hắn là người của chúng ta." Lâm Phàm nói.

"Chào ngươi, ta tên là A Quyền, ngươi có thể gọi ta là Quyền ca."

"À... người của chúng ta?"

Nhưng mà nghe thấy là Giác Tỉnh giả dịch chuyển không gian, hắn ta cũng sợ ngây người, hơn nữa còn là cấp bốn, cấp bậc này so với tất cả những người ở đây đều cao hơn.

Đây là chuyện không cần phải nghĩ.

"Ngươi thật là..."

"Ôi chao, đại ái."

"Lão Chu nói chính là đầu hắn không bình thường." Lâm Phàm trưc tiếp ném nồi, tuyệt đối không thể nói một người đầu óc không bình thường là đầu hắn ta không bình thường, cho dù hắn không biết làm thế có kích thích đến đối phương hay không, nhưng hắn cảm thấy nhất định sẽ kích thích, cho nên trực tiếp ném cho lão Chu là thao tác rất bình thường.

"Đầu óc không bình thường chúng ta cũng có thể tiếp nhận?"

Ông đây giống người đầu óc không bình thường sao?

"Đúng, chính là người của chúng ta, mặc dù đầu óc có chút không bình thường."

Lão Chu trợn trắng mắt, khá lắm, vừa ăn cướp vừa la làng, còn về vị A Quyền đầu óc có vấn đề kia, hắn ta xem như đã chấp nhận, ít nhất thì đầu óc không bình thường không phát bệnh, còn có thể biết được người đầu có không bình thường rất đáng sợ.

A Quyền biết được đầu của lão Chu có vấn đề, bị dọa đến mức vội vàng trốn sau lưng Lâm Phàm,"Ta biết, người đầu óc không bình thường rất đáng sợ."

Đầu óc của ta rất thông minh đấy nhé, ta chính là người duy nhất có thể hiểu ý ngươi, nếu đầu óc ta có bệnh, đầu óc của ngươi tuyệt đối cũng không bình thường đâu.

"Đương nhiên, chúng ta không từ chối người nào cả."

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

"Mẹ nó..."

Lão Chu sợ ngây người, cẩu tặc Lâm Phàm, thế mà dám ngậm máu phun người.

"Bình tĩnh, năng lượng tình yêu sẽ thay đổi mọi thứ."

Mặt đối mặt, mắt đối mắt.

Lâm Phàm và lão Chu giật mình vì A Quyền đột nhiên xuất hiện.

Ngay khi lão Chu đang định nói gì đó, A Quyền đã xuất hiện bên cạnh bọn hét, đầu sát lại trước mặt bọn hắn, trừng mắt, kinh ngạc nói."Đầu óc ai không bình thường thế?"

Đây cũng xem như là chuyện tốt.

Đột nhiên.

A Quyền tê liệt ngã xuống đất, ngọ nguậy trên mặt đất, hai tay gãi thân thể, hô hào,"Ta muốn tiêm, ta muốn tiêm."

"Hắn phát bệnh gì thế?" Lão Chu trừng mắt, kinh ngạc đến ngây người, không hiểu đây là thao tác gì.

Lúc Lâm Phàm theo dõi đám người kia, đã biết tình hình của A Quyền, trực tiếp ra tay đánh hắn ta ngất xỉu, sau đó nói chuyện hắn đã nhìn thấy cho lão Chu.

Mà lão Chu nghe thấy việc này, miệng há hốc,"Cho nên là ngươi hoài nghi hắn bị người ta tiêm thuốc phiện."

"Ừm."

"Không biết nữa, bây giờ cũng là tận thế rồi, còn có người làm ra thứ đồ chơi này sao?'

"Sao lại không chứ, nếu như chính những người kia cũng cần thì sao?"

"Mẹ nó, câu này ta quả thật không thể nào phản bác được."

"Bình tĩnh, đừng có vẻ như chưa thấy việc đời như vậy."

Lão Chu im lặng một lát, chậm rãi nói,"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Lâm Phàm nói,"Có thể làm sao nữa, chỉ có thể cai nghiện, đúng rồi, gọi bác sĩ của tường rào chúng ta đến đây, xem có cách gì tốt cho hắn không."

"Được."

Lão Chu thật sự không ngờ đến, sau tận thế, lại có Giác Tỉnh giả thê thảm như vậy, hơn nữa còn là Giác Tỉnh giả cấp bốn. Bị người đánh đến mức sinh hoạt không thể tự gánh vác được, chỉ có thể nói thực lực bản thân không bằng nguời, nhưng vị trước mắt này, thật sự quá oan uổng.

Bị bốn người sống sót bình thường hại thành thế này.

Nói ra chỉ khiến người ta chê cười.

Trong phòng điều trị.

Bác sĩ đang kiểm tra tình hình của A Quyền.

"Lâm ca, nếu như trong thời kỳ hòa bình, ngược lại sẽ có thuốc để ức chế, ví dụ như Methadone, Propoxyphen gì đó đều được, nhưng bây giờ không có những thứ thuốc này." Bác sĩ lắc đầu nói.

"Vậy thì không có cách nào sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận