Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 162 - Tư thế lăn xuống xe điên cuồng của ngươi như vậy, cả đời này ta cũng không học được. (2)

Là rồng hay là hổ, mẹ nó cũng phải nằm xuống cho ta.

"Ngươi thật sự không đưa cho ta?" Lâm Phàm nhìn chằm chằm đối phương.

"Cái gì mà đưa hay không, ngay cả ngươi là ai ta cũng không biết, không có việc gì thì đi nhanh đi, nếu như ngươi muốn gây chuyện, đừng trách ta không khách sáo với ngươi."

Đầu trọc mập mạp vô cùng khó chịu với ánh mắt của Lâm Phàm, còn cái xe cùi kia, hắn ta không thể nào trả lại.

Chính là muốn đối phương hốt hoảng, đối phương khóc, đối phương không thể làm gì.

Nói này chính là địa bàn của hắn ta.

Đối phương có thể lật lên được cái gió to sóng lớn gì chứ.

Đám người sống sót đứng xung quanh xem, giống như đang đi xem kịch, bọn hắn biết rất rõ bối cảnh của đầu trọc mập mạp kia, muội muội hắn ta chính là một trong đông đảo nữ nhân của Quý Xương Bảo.

Lâm Phàm cười, nụ cười khiến người ta có cảm giác ôn hòa, nhưng lại cảm thấy sẽ có chuyện kinh khủng sắp xảy ra vây.

Những người xung quanh trợn tòn mắt, ai có thể nghĩ đến gia hỏa này lại xúc động như vậy.

Đầu trọc mập mạp nhìn cũng không nhìn Lâm Phàm một cái, không nhịn được trả lời.

Lâm Phàm chộp lấy đầu của đầu trọc mập mạp, trực tiếp kéo hắn ta đến bên ngoài tường ngoài, treo lơ lửng, đầu trọc mập mạp kinh hãi sắc mặt đại biến, điên cuồng giãy giụa, nghĩ đến bên dưới cao mấy chục thước, lập tức không dám động đậy.

"Hỏi ngươi một lần cuối cùng, có đưa ra đây không?" Lâm Phàm hỏi.

"Ngươi dám..."

Chính vì có quan hệ như vậy, hắn ta mưới có thể làm cái công việc béo bở này.

Ngay cả hắn ta mà cũng dám động.

"Xéo đi, không biết."

Đắc tội hắn ta, còn nghiêm trọng hơn đắc tội với Quý Xương Bảo.

"A, ngươi làm gì..."

Lâm Phàm mỉm cười, nụ cười khiến đầu trọc mập mạp có cảm giác không rét mà run.

"Được thôi."

Đột nhiên, hắn ta cảm thấy đối phương có lẽ thật sự không nói đùa.

"Ngươi nói xem ngươi từ độ cao này rơi xuống, có thể bị ném thành bánh thịt hay không?" Lâm Phàm hỏi.

Sắc mặt đầu trọc mập mạp trắng bệch, nắm lấy cổ tay Lâm Phàm, không dám buông tay.

"Đừng, đừng mà."

"Đã chậm rồi, xe ta không cần nữa." Lâm Phàm chậm rãi nói.

Lâm Phàm nghiêng tai nghe, phịch một tiếng, tiếng động ngột ngạt vang lên, đám người sống sót xung quanh trừng mắt, hoàn toàn ngây ngốc, không thể tin được chuyện này là thật.

"Đừng đừng, ta đưa xe cho ngươi, ngươi kéo ta lên." Đầu trọc mập mạp vội vàng hô lên.

Mọi người vây xem vội vàng tụ dến, nhìn lại bên dưới, phát hiện người ta vững vàng đứng trên mặt đất, không hề có chuyện gì cả, mà khi nhìn về phía đầu trọc mập mạp kia.

Trong lòng chấn động, sợ hãi.

Tứ chi vặn vẹo không còn hình dáng.

Chết rất thảm.

Trong lòng bọn hắn đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Sợ mạnh hiếp yếu, ỷ có bối cảnh, cho nên tùy tiện ức hiếp người, chỉ là lần này hắn ta chọn sai người, chọn trúng người không nên đắc tội.

Lâm Phàm đi về phía đỗ xe, chọn, tra xét, có một chiếc xe có tạo hình không tệ lọt vào mắt hắn, chìa khóa xe còn ở đó, mở xửa xe, khởi động ô tô.

Chạy đến giàn giáo lên xuống, tự mình điều khiển giàn giáo, đưa xe xuống trước.

Hắn đứng ở trên tường thành, nhìn lướt qua đám người, nhảy xuống, đáp mặt đất.

Dường như cảm nhận được gì đó đầu trọc mập mạp sợ sệt cầu xin tha thứ.

Tiếng hét kinh hoảng truyền ra.

"A..."

Trong lòng đầu trọc mập mạp hối hận, đũng quần ẩm ướt, nếu như cho hắn ta một cơ hội, hắn ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc sẽ trước mắt này.

Máu tươi đã nhuộm đỏ mảnh đất kia.

"Chết rồi, hắn chết thật rồi."

"Nhanh đi thông báo với người quản lý, em vợ của hắn chết rồi."

"Chiếc xe hắn lái đi hình như là của Diêm La."

"Móa, hắn thật sư gan to bằng trời mà."

Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy, có người dám ở tường rào Hoài Phổ làm ra loại chuyện này, đúng là vô cùng ngông cuồng.

Mặt trời ngã về tây.

Tại đất trống ở vùng ngoại ô.

Một đống lửa được đốt lên, đùi một con dị thú đang gác lên trên giá nướng.

Tuy rằng có năng lực hệ hỏa, nhưng hắn vẫn thích loại thiêu nướng này, trong quá trình chờ đợi, có thể ngửi được mùi thịt tản ra, cũng là một loại hưởng thụ về vị giác.

A Thái híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng, thật không ngờ khi gia hỏa này rời đi, thế mà còn hại chết em vợ Quý Xương Bảo, trực tiếp ném hắn ta ra khỏi tường thành, còn lái xe của Diêm La đi.

Lâm Phàm đứng dậy, phủi mông, mỉm cười chào hỏi.

"Ta đã đến đây rồi, ngươi còn đến tiễn ta, quá khách sáo rồi."

Lâm Phàm tỏ vẻ hơi kinh ngạc, thấy được một người quen, chính là A Thái đã dẫn đường cho hắn ở tường rào.

Cửa xe mở ra, người ở trên xe bước xuống.

Trong quá trình chờ đợi, lấy địa đồ ra xem, trên bản đồ này đánh dấu rất kỹ càng, cái này đối với hắn mà nói, chính là đồ tốt, mặc dù dị thú biết di chuyển, nhưng nhiều điểm đánh dấu như vậy, nhất định có thể gặp được.

Lúc này.

Ở đằng xa có âm thanh truyền đến.

Lâm Phàm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có hai chiếc ô tô xuất hiện trong tầm mắt.

Ở bên ngoài gặp phải người xa lạ, có xác suất rất lớn sẽ nảy sinh xung đột, đương nhiên, cũng có xác suất nhỏ là đi ngang qua, hai bên gật đầu chào nhau, sau đó tự đi phần mình, nhanh chóng rời đi.

Chỉ là tốc độ của hai chiếc xe này dần dần chậm lại.

Hắn lập tức hiểu ra đối phương đến là vì hắn.

Rất nhanh.

Hai chiếc xe dừng lại.

Toàn thân màu đen, rất anh tuấn, so với cái xe lúc trước của hắn không biết tốt hơn biết bao nhiêu, đúng là không thể nào so sánh được.

Xe loại hình việt dã chất lượng tốt, bề ngoài khí chất vô cùng.

Hắn cảm thấy rất tốt.

Liếc nhìn chiếc xe bị hắn lấy đi.

"Giấu xe của ta đi, hù dọa ai thế, xung quanh đều là xe, lấy của ai mà không phải là lấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận