Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 103 - Nhìn ta dễ bắt nạt lắm sao? (2)

Hắn ta thấy được có người đang vận chuyển đồ, giơ tay lên nói,"Này này, các ngươi là thứ gì thế, làm gì vậy, những thứ này là thứ mà các ngươi có thể vận chuyển sao? Mẹ nó nhanh để hết xuống cho ta, mọi thứ ở nơi này đều là của Diêu Thế Quang ta, ai đụng đến là lão tử giết chết người đó."

Ngang ngược càn rỡ, vênh váo đắc ý, lệ khí mười phần.

Trong lời nói có một cảm giác không được phép nghi ngờ.

Lục Sơn đang vận chuyển vật liệu phát hiện tình hình không đúng, thả đồ xuống, cảnh giác nhìn đám người vừa xuất hiện, lúc trước đến đám người của nữ tử kia thì thôi đi, sao bây giờ lại xuất hiện một đám người nữa?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của đám người này, chắc chắn không dễ trêu vào.

"Hồng tỷ, người của ngươi cũng không có chút quy củ nào vậy, Diêu Thế Quang ta đến rồi mà mẹ nó còn vận chuyển?" Diêu Thế Quang nói.

Hồng tỷ nói,"Bọn hắn là người của tường rào Miếu Loan, người ta đến nơi này trước."

"Tường rào Miếu Loan?" Diêu Thế Quang đột nhiên nở nụ cười,"Ha ha ha... Tường rào Miếu Loan à."

"Lục Sơn ca à, có phải nhìn ta rất dễ bắt nạt hay không?"

Lục Sơn:...

Lúc này.

Khiến tâm trạng Lâm Phàm có chút bùng nổ.

"Mấy tiểu bằng hữu các ngươi nhanh xéo đi, nơi này thuộc về ta."

Đây là tình huống rất bình thường.

Nghe có vẻ khinh thường.

Không phản bác được.

Hắn ta hoàn toàn không xem trọng người của tường rào Miếu Loan, chỉ một tường rào nhỏ mà thôi, số lượng Giác Tỉnh giả ít đến đáng thương.

Sau đó chỉ thấy Diêu Thế Quang chỉ vào bọn người Lâm Phàm.

Tình huống bây giờ.

Mặc dù không cam lòng, nhưng không còn cách nào cả, tình thế bày ra trước mặt.

Lâm Phàm đang đứng trên trần xe sờ sờ mặt, chậm rãi mở miệng.

"Nhường?"

Hắn ta rất muốn nói đây là chuyện rất bình thường, trước kia khi huynh muội bọn họ phát hiện vật tư, vốn cho rằng có thể lấy đi, nhưng cuối cùng lại bị người ta cướp đi, bởi vì đối phương rất mạnh, không muốn mạo hiểm, chỉ có thể không cam lòng mà bỏ vật tư ra ngoài.

Hắn ta đi đến trần xe, ghé vào tai Lâm Phàm, nhỏ giọng nói,"Đối phương người đông thế mạnh, nếu không được thì đi thôi."

Đối mặt với câu hỏi như vậy, Diêu Thế Quang rõ ràng cũng hơi ngây ngẩn, sau khi phản ứng lại thì cười lớn "Mẹ nó! Các ngươi nghe xem, gia hỏa này hỏi chúng ta cái gì thế, thế mà lại hỏi chúng ta có nói đạo lý hay không, nói cho bọn hắn nghe đạo lý của chúng ta là gì."

Hắn giơ tay lên, chỉ mũi đường đao về phía Diêu Thế Quang.

Cái hắn ta cần chính là hiệu quả như vậy.

"KHông thể nào, để ta, chúng ta giải quyết Hàn Bình rồi mới đến đây, muốn chúng ta tay không quay về, chính là đang đánh vào mặt chúng ta."

"Ai da, Giác Tỉnh giả à."

"Ừm."

Đinh đinh đang đang!

Giác Tỉnh giả năng lực băng.

Diêu Thế Quang còn chưa phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, đột nhiên phất tay, trước mặt hiện ra rất nhiều băng chùy, vút một tiếng, băng chùy xé gió mà đi, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ Lâm Phàm lại.

Để lại thì khẳng định là không thể nào, chẳng lẽ chỉ vì đối phương nhiều người mà phải để lại sao, hắn còn muốn nói Lâm Phàm ta là người biết Thiết Đầu Công và Long Trảo Thủ, không muốn bị đập thành người thực vật hay cào nát ngực, thì mẹ nó nhanh cút đi.

"Không nói đạo lý... Vậy thì tốt."

Soạt!

Lửa bùng lên, bao trùm cả người Lâm Phàm lại, trước ánh mắt kinh ngạc của Diêu Thế Quang, chỉ thấy Lâm Phàm phịch một tiếng, nhún người nhảy lên, chém về phía Diêu Thế Quang, hắn lười nói nhảm với đối phương, nếu đã không đồng ý, đối phương còn ngông cuồng như vậy, mẹ nó còn nói chuyện gì nữa.

"Ta hỏi ngươi, ngươi có nói đạo lý không?"

Diêu Thế Quang vô cùng hài lòng gật đầu.

"Đồ mà đội Bạo Long chúng ta coi trọng, ai cũng không được đụng đến."

Các thành viên của đội Bạo Long hô to.

ÁNh lửa hiển hiện, chém nát băng chùy phóng đến, hình thành một màn lửa đao quang kín kẽ không một kẽ hở, chỉ trong chốc lát, đã xuết hiện trước mặt Diêu Thế Quang, một đao bao trùm lửa chém về phía đối phương.

Đấu với Giác Tỉnh giả cấp ba, Lâm Phàm chẳng hề hoảng một chút nào, hắn chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.

Thành viên đội Bạo Long muốn xông lên hỗ trợ, nhưng lại bị Diêu Thế Quang ngăn lại, ý rất rõ ràng, nhìn thật kỹ, học cho tốt, nhìn ta ngược gia hỏa này như thế nào.

Chiến đấu diễn ra.

Đao pháp của Lâm Phàm khiến Diêu Thế Quang không có vũ khí cảm thấy phiền phức vô cùng, khi vẫn còn đang kéo dài khoảng cách với Lâm Phàm, Diêu Thế Quang đã lập tức dùng năng lực của mình, tạo ra một cái đao băng sắc bén, trực tiếp đỡ đòn.

Lục Sơn biết Lâm Phàm có thể giết chết Hàn Bình, nhưng bây giờ hắn ta rất lo lắng, dù sao thì nghe tên tuổi đã khiến bọn hắn có áp lực rất lớn.

"Thật là lợi hại."

Trong lòng Lục Dĩnh âm thầm thán phục, không chớp mắt nhìn, nếu như bảo nàng đối mặt với Diêu Thế Quang, chỉ sợ ba mươi giây cũng không thể kiên trì được.

Hồng tỷ không ngờ người của tường rào Miếu Loan lại xúc động như vậy, hoàn toàn không nói chút lời nào đã trực tiếp ra tay.

"Hồng tỷ." Một đội viên đến bên cạnh Hồng tỷ, nhỏ giọng nói,"Có nên chờ đến khi bọn hắn lưỡng bại câu thương rồi, chúng ta ngồi làm ngư ông đắc lợi không."

Hồng tỷ không nói chuyện, chỉ đánh mắt ngăn đội viên lại.

Đội viên lui lại sau lưng.

Vẻ mặt Hồng tỷ nghiêm túc nhìn tình cảnh trước mắt, trân chiến giữa hai bên rất kịch liệt, quyết đấu giữa Giác Tỉnh giả không phải có thể dễ dàng nhìn thấy được, đồng thời nàng cũng không ngờ loại tường rào cỡ nhỏ như Miếu Loan, lại có Giác Tỉnh giả thế này, rất mạnh, rất lợi hại.

Lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận