Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 188 - Lâm Phàm, ngươi là kẻ độc ác. (3)

Ý nghĩ của Lâm Phàm rất đơn giản, thật sự để một mình hắn ở lại đây, thế thì chán đến mức nào chứ.

Có người làm bạn không tệ chút nào.

Lão Chủ không phản bác được, nhìn A Quyền vô cùng khốn khổ,"Tình hình bây giờ của hắn, chắc hẳn đã ổn định hơn rất nhiều, nghe nói có thể vượt qua lần đầu tiên, sau này sẽ tốt hơn."

Lâm Phàm nói,"Ừm, ta cũng nghĩ như vậy, ngươi bảo người ta mang ít thịt dị thú tới, bồi bổ thân thể cho hắn đi."

A Quyền là Giác Tỉnh giả, tố chất thân thể không tệ, nếu như là người bình thường, có lẽ còn sẽ lo lắng trong quá trình cưỡng chế cai nghiện sẽ tạo ra tổn thương trong cơ thể.

"Được."

Lão Chu rời đi.

Trước mắt đối với Lâm Phàm mà nói, chuyện quan trọng nhất, chính là giải quyết tốt chuyện của A Quyền, chuyện khác tạm thời không quan trọng.

Lâm Phàm nhìn thấy Hoàng Hải đang bận rộn trong ruộng, bên cạnh còn có một Giác Tỉnh giả, dẫn A Quyền đến.

Nếu như muốn xây dựng ra một tường rào tốt, thế thì nhất định phải dốc toàn lực làm việc, xây dựng mọi phương diện đều hoàn mỹ.

A Quyền vô cùng ngạc nhiên với mọi thứ xung quanh, nhìn bên này, nhìn bên kia.

Hắn rất để bụng đến chuyện phát triển của tường rào.

Bọn người Lục Sơn biết được tường rào có một vị Giác Tỉnh giả mới, chỉ là đầu óc không được bình thường, không suy nghĩ nhiều, chỉ đến làm quen một chút.

"Tin tức tốt gì?"

Thấy A Quyền không đòi tiêm nữa.

Hoàng Hải đang quan sát tình hình hạt giống nảy mầm, thấy Lâm Phàm đến, mừng rỡ nắm lấy cổ tay Lâm Phàm, không nhịn được tươi cười nói,"Tin tức tốt, đúng là tin tức tốt."

Đi đến tường ngoài.

Lâm Phàm mở xiềng xích trên người hắn ta ra, thịt dị thú đến, A Quyền ăn như hổ đói, nhét đầy bao tử, sau đó thì dẫn hắn ta đi dạo khắp tường rào.

"Đang làm gì thế?" Lâm Phàm hỏi.

"Đây chính là năng lực tốt."

Đám người sống sót đang làm việc nhìn thấy người này kỳ kỳ quái quái cũng không nghĩ nhiều, đó là do người quản lý dẫn đến, vậy thì nhất định là người một nhà, bọn hắn không cần quan tâm.

Lâm Phàm cũng vui mừng, theo tình hình này, đồ ăn ba tháng mới có thể chín, có năng lực của Đồng Đồng bổ sung, có khả năng rút ngắn còn một tháng, thậm chí ngắn hơn, như vậy thì sẽ có thể hoàn toàn giải quyết được chuyện diện tích thổ địa bị hạn chế, mà không thể nào sản xuất đủ vật liệu.

Thấy Hoàng Hải tươi cười như vậy, Lâm Phàm vô cùng tò mò.

Hoàng Hải chỉ vào Diệp Đồng Đồng bên cạnh,"Đồng Đồng thức tỉnh ăng lực hệ mộc, không ngờ cũng có hiệu quả đối với trồng trọt, nhưng mà không thể dục tốc bất đạt, nếu không sẽ bị bị hư hỏng kết cấu của hạt giống."

Diệp Đồng Đồng dừng lại," Giai đoạn thứ nhất chỉ có thể đến như vậy, nếu như tiếp tục, sẽ xuất hiện vấn đề, đây là ta và Hoàng chuyên gia thí nghiệm nhiều lần, mới xác định được kết quả..."

Diệp Đồng Đồng cười, hai tay chạm vào mặt đất, ngay khi nàng thi triển năng lực, hạt giống đã chôn dưới đất có động tĩnh, nảy lên mầm xanh phá bùn đất, sinh trưởng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Lâm Phàm ngẫm lại, cái này trực tiếp rút ngắn thời gian bốn đến năm lần, thần tích, đúng là thần tích.

"Đồng Đồng, có thể làm thử cho ta xem một chút không?" Lâm Phàm hỏi.

Lâm Phàm vỗ vai Hoàng Hải và Diệp Đồng Đồng,"Vất vả cho các ngươi rồi."

Diệp Đồng Đồng đứng bên cạnh tươi cười, vô cùng đắc ý, ngay cả chính nàng cũng không nghĩ đến, năng lực của mình trừ dùng để đối phó dị thú, còn có tác dụng lớn như vậy.

Đột nhiên.

Bây giờ Hoàng Hải vô cùng nhiệt tình, có Diệp Đồng Đồng phối hợp, hắn ta có lòng tin trong thời gian cực ngắn, có thể quản lý ruộng đồng thật tốt.

Hoàng Hải nói,"Là ta nên làm."

"ĐƯơng nhiên có thể."

Vào giờ phút này, tầm quan trọng của Diệp Đồng Đồng lên cao thẳng tắp.

ĐỐi với bất cứ tường rào nào mà nói, có được Giác Tỉnh giả thế này, thế thì có thể giải quyết được vấn đề khan hiếm vật tư.

Quả nhiên, năng lực, muốn khai phát thì cần phải động não.

Khi sinh trưởng đến cao chừng ngón cái.

Hoàng Hải nói,"Theo ta tính toán, chu kỳ sinh trưởng của cải trắng là năm mươi lăm ngày, có Đồng Đồng kích thích sinh trưởng, mười đến mười lăm ngày là có thể thu hoạch được."

"A, thì ra là thế." Lâm Phàm gật đầu,"Theo tình hình này, có thể rút ngắn được thời gian bao lâu?"

Hoàng Hải nói,"Năng lực của Đồng Đồng chính là khiến thực vật có tính công kích, tạo ra tổn thương với dị thú, cho nên, vào giai đoạn này, nếu tiếp tục thôi thúc nó phát triển, sẽ thay đổi kết cấu của mầm cây, phát triển theo hướng tấn công."

A Quyền đang yên đang lành ở bên cạnh đột nhiên ngã lăn ra mặt đất, tình cảnh này dọa Hoàng Hải và Diệp Đồng Đồng có chút hoang mang, vừa định tiến lên xem xét đã bị Lâm Phàm cản lại.

"KHông sao cả, ta dẫn hắn về."

Lâm Phàm vô cùng thuần thục, trực tiếp nắm cổ áo A Quyền nhấc về, không ngờ lại phát tác nhanh như vậy.

A Quyền giãy giụa, la hét,"Ta muốn tiêm, ta muốn tiếm..."

Vẫn còn chưa hoàn toàn từ bỏ.

Lâm Phàm đi vào trong phòng điều trị, trói chặt A Quyền.

Cũng không lâu lắm, lão Chu nghe được tin tức đến, liếc mắt nhìn thấy A Quyền đang giãy giụa.

"Cách này thật sự có hiệu quả sao?" Lão Chu bắt đầu có chút hoài nghi, rốt cuộc có hữu dụng hay không.

"Có, nhất định là có."

Lâm Phàm kiên định nói.

Lúc này A Quyền đang không ngừng giãy giụa, gân xanh hiện lên trên da, vẻ mặt đau đớn dữ tợn, hai tay đột nhiên dùng sức, răng rắc một tiếng, thế mà kéo đứt xích sắt, A Quyền sau khi không còn gì hạn chế nữa thì định vọt ra ngoài.

Lâm Phàm trực tiếp ra tay, tóm lấy cổ A Quyền, ném vào bên trong phòng.

"Lão Chu đánh hắn."

"Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận