Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 547 - Càn quét lớn.

Hội nghị nhanh chóng kết thúc.

Tất cả mọi người đều lựa chọn đồng ý.

Không đồng ý cũng vô dụng, ở trong loại không khí này, bọn hắn chỉ có thể đưa ra một vài vấn đề, không thể có ý nghĩ từ chối.

Dù sao thì người dẫn đầu của đông đảo tường rào, tường rào Thủ Đô cũng đã đồng ý vô điều kiện.

Bọn hắn có tư cách gì mà từ chối.

Lâm Phàm biết trong mấy năm nay, có người quản lý tường rào đã sớm quen với không khí hiện tại, dị thú quả thật nguy hiểm, nhưng không ảnh hưởng đến việc khống chế tường rào của bọn hắn.

Cuộc sống thổ hoàng đế trong tận thế rất thoải mái.

Lúc này.

Lão Chu nhìn Tần Khiếu, mỉm cười, quả nhiên, ông chủ như Lâm Phàm vung tay lên là chẳng có chút vấn đề gì.

Bên ngoài.

Tần Khiếu gật đầu, vô cùng tán thành.

Chỉ có thể nói, tính sai rồi.

Lâm Phàm xua tay,"KHông sao cả, mặc kệ bọn hắn có hài lòng hay không, chuyện đã quyết định, không phải do bọn hắn có đồng ý hay không, Tần Khiếu, ngươi thấy ta nói có đúng không."

"Ừm, nhìn rất nghiêm túc, không giống như khoác lác."

Trong phòng họp chỉ còn một số người được Lâm Phàm giữ lại.

Những người quản lý vừa rời khỏi phòng họp kia cũng không hề rời đi, mà tụ lại một chỗ, hợp thành vòng, hút thuốc, khói thuốc lượn lờ, trên mặt mỗi người đều có vẻ ưu sầu.

"Đúng."

"Ta phát hiện có một vài người quản lý tường rào, vô cùng bất mãn với lời ngươi nói lúc này." Toàn bộ quá trình lão Chu đều không nói chuyện, đôi mắt gian xảo nhìn quanh, nhìn rõ vẻ mặt của tất cả mọi người.

Ngẫm lại lúc trước hắn ta tặng chức vị người quản lý cho Lâm Phàm, vốn cho rằng sẽ được thảnh thơi, sau này mới phát hiện ra, mọi chuyện vẫn chẳng có gì khác nhau, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của tường rào vẫn phải do hắn ta lo liệu.

"Ta thấy khó đó, sao vậy, ngươi muốn từ chối?"

Nghĩ đến chuyện duy nhất mà Lâm Phàm hắn phải làm, chính là xử lý dị thú do mảnh vỡ thu hút đến, chuyện khác hắn sẽ không quản, mà Tần Khiếu thân là người quản lý của tường rào Thủ Đô, đương nhiên sẽ là người tài luôn có nhiều việc phải làm.

"Từ chối thì cũng phải có dũng khí mà từ chối, huống hồ chuyện này cũng không ngăn được, từ khi tường rào Thủ Đô và tường rào Miếu Loan mở rộng phương pháp tăng tinh thần lên, tường rào của ta, ngày nào cũng có người chạy trốn, cản cũng không thể nào cản được."

"Đây thật sự là muốn kết thúc tận thế mà."

"Các ngươi nói xem việc điều động người này, một khi điều ra ngoài rồi, còn có thể trở về được không?"

Trong khoảng thời gian này, Lâm Phàm đã bắt đầu sắp xếp, lấy mảnh vỡ ra đặt ở nơi mà dị thú thường xuyên ẩn hiện, sức hấp dẫn của mảnh vỡ rất lớn.

Cho dù bọn hắn có suy nghĩ khác, cũng không có can đảm làm

Những dị thú kai sao có thể chịu đựng được chứ.

"ĐƯợc rồi, được rồi, lúc có chuyện không thể ngăn cản được, ta thấy tốt hơn hết là đuổi đi đi."

Sau khi dị thú thằn lằn xuất hiện, đám dị thú kia run rẩy, uy thế của dị thú thằn lằn quá mạnh, bọn chúng đâu thể nào chấp nhận được.

"Ai, ngươi đừng nói nữa, bên chỗ ta cũng thế, ta vừa đến nơi này, đã thấy trong đám người kia có mấy người quen, đó đều là những người từng ở chỗ ta đó."

Các dị thú trùng trùng điệp điệp trực tiếp bị thiêu đốt tan thành mây khói.

Lâm Phàm từ trên cao nhìn xuống, không hề nghĩ ngợi, vung tay lên, lửa bao trùm, bùng cháy trong lòng bàn tay, sau đó ném xuống, chỉ trong chốc lát, ngọn lửa đã biến hành biển lửa phủ trời ngập đất phủ xuống.

"He he, cách này quả nhiên không sai, có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực."

Lâm Phàm và tường rào Thủ Đô thật sự quá nổi tiếng.

Tường rào Miếu Loan bọn hắn đưa ra, tường rào Thủ Đô bên kia cũng bỏ ra.

Lúc này.

Lâm Phàm đứng trên người dị thú thằn lằn bay lượn trên không trung, phía dưới xuất hiện một vùng dị thú triều đen nghịt, cấp bậc của những con dị thú này đều không cao, dù sao thì tiếng tăm của tỉnh Dưỡng Lão cũng không phải là khoác lác.

Mấy ngày sau.

Bây giờ mảnh vỡ to lớn như vậy xuất hiện.

Số lượng mảnh vỡ của tường rào Miếu Loan không ít, trực tiếp đặt tại mấy nơi, trước kia, mảnh vỡ ở tỉnh Dưỡng lão rất nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhưng cho dù như vậy, vẫn khiến những dị thú kia thèm thuồng.

Các dị thú sẽ cảm ứng được, sau đó hình thành quần cư, chiếm lấy mảnh vỡ.

Nhưng dị thú thằn lằn có chút không đành lòng, ta đây là đang giúp nhân loại phạm tội đó, nhưng nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình còn đang nằm trong tay đối phương, nó cũng chỉ có thể yên lặng nhìn xem, mặc niệm vì đồng bào của mình.

Lâm Phàm nhảy xuống đất, đá đá xác dị thú đã bị đốt cháy thành than, trực tiếp ném mảnh vỡ lên bầu trời, dị thú thằn lằn thuần thục ngậm mảnh vỡ vào trong miệng.

"Đi, chúng ta đến nơi khác." Lâm Phàm nói.

Dị thú thằn lằn vung cánh, đi về phương hướng khác.

Vào giờ phút này, Lâm Phàm chính là tử thần thu hoạch sinh mệnh của dị thú, nơi hắn đi qua, lửa sôi trào, các dị thú hoàn toàn không có chỗ phản kháng, đã bị đốt đến hôi phi yên diệt.

Dị thú sống ở tỉnh Dưỡng Lão rất nhiều, hơn nữa còn phân bố phạm vi rất rộng, muốn một mình càn quét thì rất khó, cần thời gian quá dài, tuyệt đối không phải một người, hoặc trăm người, ngàn người là có thể dọn dẹp sạch sẽ.

Bởi vậy, tác dụng của mảnh vỡ lập tức xuất hiện. Đừng nói là mảnh vỡ lớn như ngọn núi nhỏ thế này, lực hấp dẫn lại càng khủng bố.

Khi Lâm Phàm thanh lý.

Tường rào Kim Lăng và tường rào Nam Thông đều quan sát hình ảnh do vệ tinh cung cấp.

Dị thú tụ tập, một mảng đen kịt, bọn hắn nhìn mà tê cả da đầu, nếu đông đảo dị thú như vậy tiến công tường rào bọn hắn, chỉ sợ bọn hắn sẽ không thể nào chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận