Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 306 - Thức tỉnh, chúa cứu thế sao? Mở rộng tường rào. (3)

"Có thể nhét thêm con này không?" Lâm Phàm lắc lắc xác dị thú lợn rừng trong tay.

Ngô Đình lắc đầu,"Không thể được, đã đầy rồi, đóng cửa cũng phải phí rất nhiều sức lực mới được."

"Thế à..."

Lâm Phàm bất đắc dĩ, mắt nhìn xác dị thú trong tay, chỉ là dị thú hồng huyết, không còn cách nào khác, chỉ có thể tiện tay ném sang một bên, lãng phí thì cũng có chút lãng phí.

Nhìn thoáng qua, dị thú lợn rừng mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.

TRong lòng chỉ có thể nói thật xin lỗi.

Sớm biết vậy... Đã tha cho ngươi rồi.

Khi quay lại tường rào, trời đã dần tối, bọn hắn vận chuyển xác dị thú vào trong kho lạnh, khi hắn về đến nhà, đẩy cửa ra, đã ngửi được mùi thơm của cơm chín.

"Tiết tấu hô hấp của ngươi có chút vấn đề, nào, xem ta đây, nhớ kỹ cách và tiết tấu hô hấp, không cần cưỡng ép thay đổi."

Được tổ sư gia tự mình dạy học.

"ĐƯợc."

Những người sống sót khác nếu như biết được, tuyệt đối sẽ khóc lên, lão Vương quá hạnh phúc rồi.

Lão Vương nói,"Có chút khó chịu, không dễ thay đổi cách hô hấp, luôn cảm thấy tim nặng, hoảng hốt."

Cũng không phải là không có khả năng phạm sai lầm, mà là có vấn đề nói mấy lần, lại luôn quên.

Lão Vương đã sớm chuẩn bị xong thức ăn, đang ở trong phòng khách thử tu luyện thuật thổ nạp.

Một lát sau.

Lâm Phàm cười nói,"Ừm, đây là chuyện rất bình thường, không cần phải nôn nóng, từ từ sẽ thành, dần dần quen thuộc, không cần nóng vội, nào, ngươi hô hấp một lần cho ta xem một chút, ta chỉ điểm cho ngươi một chút."

"Cảm giác thế nào?" Lâm Phàm hỏi.

Lâm Phàm tự mình dạy bảo, hiệu quả đương nhiên tốt hơn lão Chu rất nhiều.

Chỉ có thể nói thiên phú của lão Vương về phương diện tu luyện không tốt.

Lão Vương là người mới học, hơn nữa tuổi cũng không nhỏ, phương diện tư duy chưa chắc nhanh nhạy như người trẻ tuổi, tu luyện thứ đồ chơi này lại khá mới mẻ, cứng rắn luyện theo kiểu học vẹt, nhất định sẽ không đạt được hiệu quả tốt.

"Ăn cơm trước đi, ta đi hâm nóng đồ ăn." Lão Vương bưng đồ ăn đến phòng bếp làm nóng.

Tiết tấu của lão Vương đã dần dần khá hơn, Lâm Phàm hài lòng gật đầu, hắn phát hiện về phương diện tu luyện, lão Vương có vẻ không có thiên phú quá lớn, cuối cùng sẽ phạm sai lầm.

Tình huống này có vẻ không đúng lắm.

Lạt Điều giãy giụa thân thế, nhanh chóng di chuyển trên mặt đất đến trước cửa phòng Tiểu Hi Vọng, ngẩng đầu lên, tình hình như vậy khiến Lâm Phàm cảm thấy có chút quái dị.

Lúc này, Lâm Phàm phát hiện Lạt Điều ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm phòng Tiểu Hi Vọng, hai mắt đậu xanh trừng trừng.

Mở cửa, đi vào, đến bên cạnh Tiểu Hi Vọng, chỉ thấy Tiểu Hi Vọng đang nhíu mày, biểu hiện vô cùng khó chịu, ý thức mơ mơ hồ hồ, tự mình lẩm bẩm, tựa như đang nói... Nóng quá, nóng quá.

Lâm Phàm hỏi.

"Thế nào?" Lão Vương đi đến, vô cùng khó hiểu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của con gái, trong nháy mắt hắn ta cảm thấy luống cuống, có chút không biết phải làm sao, nhìn về phía Lâm Phàm, trong lòng hắn ta, Lâm Phàm chính là người có thể tin tưởng nhất.

"Tiểu Hi Vọng đâu?"

"A..." Lão Vương căng thẳng và kích động.

TRong khoảng thời gian gần đây, Tiểu Hi Vọng vẫn luôn sử dụng huyết tinh, mỗi ngày đều ăn thịt dị thú, tố chất thân thể ngược lại còn không tăng lên, vậy thì cũng chỉ có thể nói, năng lượng ở trong đó có khả năng đều dùng để tăng tinh thần.

Lâm Phàm nói,"Đừng lo lắng, có khả năng là sắp trở thành Giác Tỉnh Giả."

Lão Vương nói,"Đứa nhỏ nói hơi mệt, đã về phòng nghỉ ngơi trước rồi."

Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Hi Vọng, phát hiện trán của nàng rất nóng.

Không phải phát sốt.

Nếu như phát sốt, Lạt Điều hoàn toàn có thể chữa trị được.

"Thế nào?" Lâm Phàm sờ đầu Lạt Điều, tò mò hỏi.

Lâm Phàm đứng dậy, khẽ nhíu mày, đi đến gian phòng của Tiểu Hi Vọng.

"Hả?"

Đột nhiên, một luồng dao động rất nhỏ truyền đến, hắn lập tức nắm bắt được.

Con gái mình sắp trở thành Giác Tỉnh Giả rồi?

Nếu thật là như vậy.

Thì quá khiến người ta kích động.

"Lão Vương, ngươi đi thông báo với lão Chu, Lê Bạch đến." Lâm Phàm nói.

Lão Vương vội vàng rời đi thông báo.

Rất nhanh, bọn hắn đến.

"Các ngươi nhìn xem, tình hình của Tiểu Hi Vọng có phải là sắp trở thành Giác Tỉnh Giả hay không?" Lâm Phàm hỏi.

Lão Chu nhìn lại cẩn thận,"Có lẽ vậy, Giác Tỉnh Giả thức tỉnh năng lực chính là tinh thần não bộ bộc phát, mở ra gông xiềng, được gọi là lĩnh vực Thượng Đế, bây giỡ não vực của nàng đang xảy ra biến hóa, tế bào trong cơ thể, giống như thuốc nổ vậy, bắt đầu nổ tung, không có chuyện gì, vượt qua là được."

"Lúc đó ngươi cũng có loại tình huống này sao?" Lâm Phàm hỏi.

Lão Chu nói,"Có, nhưng mà khi đó ta cũng không nghiêm trọng giống như Tiểu Hi Vọng, căn cứ suy đoán nhiều năm qua của ta, năng lực của Giác Tỉnh Giả cũng phân chia cao thấp, ta có thể điều khiển kim loại, loại năng lực của ta được xưng là siêu tự nhiên có liên quan đến niệm lực, Lê Bạch là năng lực cự thạch, tuy rằng có thể chuyển hóa bùn đất thành đá, nhưng phương thức chiến đấu của hắn vẫn là lấy lực lượng làm chủ, phẩm cấp năng lực của hắn chắc hẳn là kém ta một bậc."

Lê Bạch đứng bên cạnh trừng mắt nhìn lão Chu.

Khá lắm.

Mẹ nó ngươi đang lấy ta ra làm bàn đạp mà dẫm đấy à.

Nắm lấy cơ hội là làm ngay.

Ai có thể chịu được.

Lâm Phàm trầm tư, cảm thấy lão Chu nói cũng có lý.

Mặc dù không nên xuất hiện sự phân chia cao thấp trong năng lực, nhưng ở phương diện sức chiến đấu, có năng lực quả thật hoàn toàn không được, ví dụ như năng lực phụ ma của Diêu Tuyết, năng lực hệ mộc của Diệp Đồng Đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận