Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 258 - Lâm Phàm ta đang tăng uy vọng.

Hắn ta đang định xuất hiện , lập tức lựa chọn im lặng, lặng lẽ theo dõi diễn biến, không vội xuất hiện.

Sau đó hắn ta nhìn thấy Lý Vĩnh bị nghiền ép, thì hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ xuất hiện, hắn ta biết cho dù mình ra ngoài, kết quả cũng không khá hơn chút nào.

Chỉ có thể nhìn Lý Vĩnh bị sỉ nhục, bị đánh mắng.

Tuy rằng trong lòng cũng rất tức giận, nhưng cũng cảm thấy thật may mắn, may mắn có Lỹ Vĩnh ra mặt trước, nếu không người bị đánh nhất định là hắn ta.

Lời Lâm Phàm nói, hắn ta đều nghe rõ.

"Tường rào Miếu Loan..."

Hắn ta đương nhiên biết đến tường rào Miếu Loan, nhưng mà đây chẳng qua chỉ là một tường rào cỡ nhỏ, sao lại có Giác Tỉnh giả mạnh mẽ như vậy.

Không nghĩ ra, thật sự nghĩ không ra...

Hoàng Thạch giơ ngón tay cái, thật sự rất khâm phục, nếu như đổi thành người khác, tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy được.

Trong lòng hắn yên lặng xảy ra biến hóa.

"Có gì mà kích động chứ." Lâm Phàm cười, nói rất nhẹ nhàng, cũng không để chuyện vừa rồi ở trong lòng, đối với hắn mà nói, thật sự đó chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi.

Trải qua chuyện này.

Đây là chuyện hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hoàng Thạch nói,"Tiểu đội Thiết nương tử của Chung Hồng Yến ở tường rào Liên Cảng đã thâm căn cố đế, hơn nữa nàng còn khống chế một ít nữ nhân kiếm huyết tinh cho nàng, cho nên huyết tinh cũng không ít."

"Lâm ca, ta thật sự chấn động, nếu như ta không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không dám tin vào những gì ta đã thấy."

Huyết tinh cấp bậc thấp không khó kiếm, nhưng khá lãng phí thời gian, về sau nếu gặp được kẻ địch, sau khi xử lý kẻ địch xong, nhất định phải vơ vét tài phú của đối phương, tuyệt đối có thể phát tài.

Hắn ta thật sự không ngờ được, lại có thể phá vỡ được cục diện này.

Dù đã rời khỏi tường rào, Hoàng Thạch vẫn vô cùng chấn động trong lòng.

Lâm Phàm nói,"Không có gì phải khâm phục cả, nhưng mà quả thật không ngờ được, một đội ngũ của tường rào Liên Cảng lại có thể gom góp được nhiều huyết tinh như thế, đúng là đã thu hoạch lớn rồi."

"Lâm ca, tường rào Miếu Loan có thiếu nhà khoa học không?" Hoàng Thạch mở miệng hỏi.

"Khâm phục."

"Sao vậy? Chỗ ngươi có nhà khoa học sao?"

Cái này khiến hắn nghĩ đến Diêm la của tường rào Hoài Phổ, lúc trước khi diệt tiểu đội của đối phương, vì không muốn bại lộ thân phận, cho nên không đi đến tường rào Hoài Phổ, ngẫm lại thật là đáng tiếc.

Lâm Phàm gật đầu, nguyên nhân khiến cường giả càng ngày càng mạnh, chính là không ngừng lấy huyết tinh từ chỗ người khác, dùng để tăng thực lực của mình.

Không chỉ kiếm được huyết tinh, mà còn có được một nhà khoa học.

"Vậy thì tốt, tường rào của chúng ta rất thiếu nhân tài."

Hoàng Thạch dẫn theo các đội viên xuống xe, đứng trên tường ngoài, các đội viên đều vô cùng tò mò về nơi này, lúc xuống xe, bọn hắn đều đang nghĩ cuộc sống ở tường ngoài tại tường rào Miếu Loan là như thế nào.

Trong bất cứ tình huống nào, nhân tài là quan trọng nhất.

Hoàng Thạch kinh ngạc nói,"Lâm, Lâm ca, tình hình ở đây sao vậy?"

Lâm Phàm cười hỏi.

Hoàng Thạch há hốc mồm, lộ ra vẻ chấn kinh.

Lâm Phàm nói,"KHông có gì cả, chính là dọn dẹp hết khu lều trại ở đây đi, chuyển đám người sống sót vào tường trong sinh sống, phương châm chính là tự mình ra tay, cơm no áo ấm, tuy rằng bây giờ sản lượng đồ ăn cũng không cao, nhưng tóm lại cũng là khởi đầu tốt."

Trước mắt hắn ta, tại vùng đất trống này thế mà trồng đủ loại cây, có rất nhiều người sống sót đang cần mẫn làm lụng trong ruộng, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, nói đến chuyện gì đó buồn cười, lập tức cười to.

"Có, trong đội viên của ta có một người là nhà khoa học, nhưng mà cho đến nay năng lực của hắn đầu không có chỗ dùng." Hoàng Thạch nói.

Nhưng mà căn cứ tình hình ở các tường rào khác, cuộc sống ở tường ngoài đều rất tệ.

Hoàng cảnh ác liệt, đầy mùi hôi thối, từng cái lều vải dựng tạm ở khắp nơi, nếu như không phải vì tận thế, làm gì có ai muốn sinh sống trong hoàn cảnh như vậy.

Chẳng qua khi bọn hắn nhìn thấy tình hình ở tường ngoài, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Trong lóng Lâm Phàm vui mừng, lần này ra ngoài báo thù cho Lục Sơn, thu hoạch thật sự không ít.

Trở lại tường rào Miếu Loan.

Cũng không lâu lắm.

Vảy rắn lúc trước mang về vẫn chưa nghiên cứu ra được trò trống gì, đó là tài liệu tốt có thể ẩn thân, nếu như có thể chế tạo nó thành chiến giáp mặc trên người, có được hiệu quả ẩn thân, vậy thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

"Đi, chúng ta vừa đi vừa xem."

Lâm Phàm cười, hắn biết khi mình nói với bọn hắn những lời này, đã tạo ra ảnh hưởng trong lòng bọn họ, dù sao hoàn cảnh sinh tồn ở các tường rào khác đều giống nhau, bây giờ đột nhiên nhìn thấy sự khác biệt, nhất định sẽ khiến nội tâm bọn họ thay đổi.

Đi vào trong đồng ruộng, Lâm Phàm chỉ vào xung quanh nói,"Tuy rằng chúng ta sinh tồn trong tân thế, có lúc điều kiện không cho phép, đẫn đến khắp nơi đều có vẻ dơ dáy bẩn thỉu, nhưng ta cảm thấy như vậy là không được, nhất định phải chỉnh đốn và cải cách, nắm bắt mọi khả năng để thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt của chúng ta, ngươi nói đúng hay không?"

"Đúng." Hoàng Thạch gật đầu.

Tất cả mọi người đi theo phía sau đều nhìn rõ tình hình xung quanh.

Đây là tường rào trong tận thế mà bọn hắn biết sao?

"Lâm ca, chào."

"Chào người quản lý."

Đám người sống sót đang làm việc nở nụ cười chào hỏi.

Lâm Phàm đáp lại từng người, đối với đám người sống sót bình thường này mà nói, bọn hắn vô cùng ủng hộ Lâm Phàm, đối với bọn hắn mà nói, cuộc sống bây giờ của bọn hắn chính là nằm mơ cũng muốn mơ thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận