Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 462 - Nàng đã đến chỗ rất đáng tin.

Một nhân viên quản lý của Trần gia nói,"Nếu kết quả đã định hình, vậy thì nên diệt khẩu, nhưng mà ta đề nghị giữ Trần Phúc Hải lại, lão gia hỏa này rất lợi hại, về sau nói không chừng còn có thể mang lại vui mừng lớn hơn cho ba nhà chúng ta."

"Ừm, rất có lý, đúng là như vậy, nếu không có lão gia hỏa này, thế thì kết quả nghiên cứu này cũng không thể đạt được nhanh như vậy."

Ba gia tộc vô cùng tán thành với điều này.

Cách này đương nhiên càng ít người biết càng tốt.

Nhất là mấy tên này, cũng không phải người của ba đại gia tộc, để bọn hắn biết kết quả nghiên cứu, trong lòng bọn họ rất bất an, lỡ như ngày nào đó bọn hắn tiết lộ ra ngoài, vậy thì phải làm thế nào cho phải?

Cho nên diệt đi ba người, giữ lại một người là được.

Ban đêm.

Trong lúc bất chợt, còi báo động trong tường rào Thủ Đô vang lên.

Phần gáy một mảnh đỏ tươi.

Bọn hắn là người của cơ cấu phán quyết.

Vô số Giác Tỉnh Giả hành động, bọn hắn đều là tinh nhuệ của tường rào Thủ Đô, cũng là nhân tài do ba đại gia tộc bồi dưỡng ra.

Chỉ là, bây giờ hắn ta rất bất lực nhìn đám người trước mắt.

"Tìm, nhất định phải tím cho ra lão gia hỏa Trần Phúc Hải này cho ta, cho dù giết cũng không sao cả."

Không ngờ lại có tiếng cảnh báo vang lên.

Vô số ánh đèn chiếu sáng tường rào.

"Trần giáo sư, cùng chúng ta trở về thôi." Lý Huy nhìn giáo sư chạy trốn, khuyên giải, Trần giáo sư trước mắt có cống hiến trọng đại đối với tường rào Thủ Đô, chỉ là không ngờ lại phản bội tường rào.

Sau khi mệnh lệnh này được đưa ra.

Người của ba đại gia tộc đều bị kinh động.

Hắn ta đã lấy định vị trong gáy của mình ra ngoài.

Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, Trần giáo sư nghiên cứu nhiều năm như vậy, sao có thể không làm ra được chút đồ gì chứ.

Mà lúc này, Trần Phúc Hải đã chạy ra bên ngoài tường rào Thủ Đô

"Lý Huy, mặc dù ngươi là người của cơ cấu phán quyết, nhưng ta biết ngươi và bọn họ không giống nhau, ngươi không phải là chó săn của ba đại gia tộc, ta trốn đến đây không phải nghĩ rằng muốn mang lại tai nạn cho tường rào Thủ Đô, mà là ngươi phải biết cách dùng huyết tinh cố định tăng tinh thần lên là do chúng ta nghiên cứu ra được, nhưng ba đại gia tộc lại muốn nắm giữ trong lòng bàn tay, khống chế toàn bộ tận thế.

Hơn nữa, không phải hắn ta tìm được Trần giáo sư, mà là Trần giáo sư chủ động đi tìm hắn ta, có một bức thư từ trong khe cửa nhét vào trong nhà hắn ta, chờ sau khi hắn ta trở vè mới phát hiện ra, không biết là ai đưa, nhưng trong thư là một địa chỉ.

Cái này khiến hắn ta lập tức nghĩ đến nội dung bức thư mình đã nhìn thấy. Bởi vậy, lúc đến nơi này, đã thấy Trần giáo sư vô vùng suy yếu xuất hiện ở đây, hắn ta còn đang nghĩ, Trần giáo sư lớn tuổi như vậy, làm sao có thể trốn ra khỏi tường thành cao ngất.

Bởi vì hắn ta là người còn có lương tâm hiếm có trong tận thế này.

Trần Phúc Hải đã quan sát phần lớn người trong cơ cấu phán quyết.

Trần Phúc Hải nói,"Các ngươi chỉ nghĩ khi tường rào Thủ Đô biết sẽ chỉ có một con đường chết, nhưng các ngươi có nghĩ đến hành vi bây giờ của tường rào Thủ Đô không, bọn hắn không chỉ lũng đoạn tâm huyết của ta, càng đi sâu vào con đường nghiên cứu dị thú, đây là hành vi tự hủy diệt bản thân, các ngươi đều là người có máu có thịt, trước kia các ngươi cũng có người nhà muốn bảo vệ, nhưng tận thế đã vô hình phá hủy mọi thứ..."

Ta không được, ta đã uống một loại thuốc siêu năng, bộc phát tất cả tiềm năng trong thân thể, chỉ có như vậy, ta mới có thể trốn khỏi tường rào.

Những người bên cạnh Lý Huy im lặng.

Thế nhưng hậu quả của việc này sẽ là cái gì? Cái thế giới này sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối, tận thế mãi mãi không thể nào kết thúc, cho nên ta muốn truyền cái này ra ngoài, cho tất cả nhân loại một con đường sống, hy vọng đối kháng với dị thú.

Có tiếng xé gió vang lên.

Vút!

Bọn hắn có thể cảm nhận được ý mà Trần giáo sư muốn nói, đồng thời cũng có cảm giác bi thương.

Mà bây giờ, ta muốn giao tâm huyết của chúng ta lại cho ngươi, ngươi thay chúng ta đưa ra ngoài, giao cho tất cả nhân loại còn sống, có được không?"

Ộc!

Tiềm lực trong cơ thể đã bị tiêu hao sạch sẽ, Trần Phúc Hải cuối cùng cũng khó chống đỡ được nữa, hai tay chống trên mặt đất, không ngưng nôn ra máu, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lý Huy.

"Mang lại chút hy vọng cho tận thế này đi, ba đại gia tộc của tường rào Thủ Đô sẽ không quản những chuyện này."

Cuối cùng lựa chọn Lý Huy.

Chu Duyệt đứng bên cạnh cũng cảm lo lắng, có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.

Lúc này, các đội viên thấy Lý Huy im lặng, vội vàng nói,"Lý ca, chớ suy nghĩ lung tung, đây là hành vi phản bội tường rào, nếu như người của tường rào biết được, chỉ có một con đường chết."

Nghe thấy Trần giáo sư nói những lời này, Lý Huy im lặng, hắn ta không biết vì sao Trần giáo sư lại chọn trúng hắn ta.

Trong đếm tối, đằng xa có một tia sáng lóe lên đang nhanh chóng luớt về phía này.

Lý Huy biến sắc, hắn ta biết đó là ai đến, mà Trần giáo sư đang nôn ra máu đương nhiên cũng biết, trong toàn bộ tường rào Thủ Đô này, người có năng lực cường đại như thế chỉ sợ cũng chỉ có người kia.

Lý Huy đi đến trước mặt Trần giáo sư,"Giáo sư, đồ đâu?"

Trần giáo sư tuyệt vọng nhìn Lý Huy, thất bại, thật sự thất bại rồi, đã chọn sai người, với năng lực bây giờ của hắn ta mà muốn chạy thì không thể chạy thoát được, móc từ trong ngực ra một bản bút ký, run rẩy đưa vào tay Lý Huy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận