Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 123 - Sai rồi, thật sự bỏ qua.

"Hoàng Thạch."

"Ta tên là Lâm Phàm, các ngươi thật to gan, thế mà dám quang minh chính đại xuất hiện trong thành phố này, nếu như không gặp được ta, các ngươi đã chết rồi, nói một chút cho ta nghe vì sao lại chạy đến đây, nói như thế nào thì tường rào Diêm Hải cũng là tường rào cỡ trung, cao thủ đông đảo, cho dù đối mặt với dị thú triều, cũng không phải là không có cơ hội."

Hoàng Thạch có chút xấu hổ, quả thật đúng là hành động đi tìm đường chết, nếu không phải đối phương xuất nhiện, bọn hắn thật sự xong đời.

"Thật không dám giấu diếm, bọn hắn là đội viên của ta, ta là Giác Tỉnh giả, mặc dù không lợi hại lắm, nhưng ở trong tường rào Diêm Hải cũng xây dựng ra được tiểu đội của chính mình, chỉ là lần này dị thú triều di chuyển, chúng ta không có lòng tin, cho nên mới dẫn theo mợi người rời đi, hy vọng có thể tránh được kiếp nạn, còn sống sót."

Lâm Phàm quan sát đội viên của Hoàng Thạch.

Chỉ có thể nói là không ít già yếu tàn tật.

Thậm chí ngay cả trẻ nhỏ cũng có.

Nhìn họ đang ôm nhau, cũng biết được đây là một nhà ba người.

Với thực lực của tường rào Miếu Loan lúc này, thật sự yếu kém, số lượng Giác Tỉnh giả quá ít, tính cả Trương Thành thì cũng chỉ có mười một người mà thôi.

Đối với lời mời này, Hoàng Thạch trầm tư, theo ý nghĩ của hắn ta, hoàn toàn không cân nhắc đến tường rào Miếu Loan, nhưng bây giờ người ta đã cứu tính mạng của bọn hắn, cái này khiến Hoàng Thạch nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

"Tường rào Liên Cảng cách nơi này hơi xa, trên đường đi có rất nhiều nguy hiểm khó nói, ta cảm thấy tường rào Miếu Loan của ta cũng không tệ, có thể suy nghĩ một chút." Lâm Phàm nói.

Ngay cả tường rào Kim Lăng lúc trước phát đơn tuyên truyền kia, theo như hắn nghĩ, nhân tài đông đúc, cường giả như mây, các phương diện đều phát triển toàn diện, vô số Giác Tỉnh giả có thực lực không có chỗ để đi, đều sẽ nghĩ đến nơi đó.

"Sau này có dự định gì không?" Lâm Phàm hỏi.

Nếu người ta đã không muốn, hắn đương nhiên sẽ không cưỡng cầu.

Hắn đã hiểu được, hoặc là đối phương còn chưa nói hết sự thật ra, rất có thể là bọn hắn bị xem như pháo hôi, mà Hoàng Thạch là đội trưởng, nhất định muốn nghĩ cách đảm bảo mọi người đều có thể sống sót.

Lâm Phàm đương nhiên cũng nhìn ra được sự khó xử của đối phương.

Hoàng Thạch nói,"Có, chúng ta chuẩn bị mạo hiểm đến tường rào Liên Cảng."

Cho nên rời khỏi tường rào Diêm Hải là lựa chọn duy nhất của hắn ta.

Tường rào cỡ nhỏ thế này không thể nào thu hút được nhiều người gia nhập.

"Cảm ơn."

Hắn đang quảng cáo cho tường rào Miếu Loan.

Hoàng Thạch rất cảm kích, vô cùng cảm tạ sự thấu hiểu của Lâm Phàm, dù sao thì nếu như thái độ của đối phương cứng rắn, nhất định ép bọn hắn đến đó, hắn ta cũng chẳng có cách nào.

"KHông sao cả, đã thế thì hy vọng các ngươi có thể thuận buồm xuôi gió, bình an đến tường rào Liên Cảng."

Chỉ là thấy bọn họ khá đông người, còn có một ít trẻ nhỏ, cho nên đưa ra lời mời, tiết kiệm được một quãng đường đi, tránh gặp phải nguy hiểm.

Nhưng hắn vẫn thích góp gió thành bão.

Dùng huyết tinh cấp ba, tra xét thuộc tính ba chiều.

Quyết định kéo cái xác U Linh Mãng Xà này về.

Lâm Phàm nhìn từng chiếc xe rời đi, sau đó quay đầu lại bắt đầu lấy huyết tinh.

Đội viên còn chưa tỉnh hồn hỏi lại.

Rất nhanh, cuộc trò chuyện kết thúc, bọn họ lái xe rời đi.

"Chuyển sang nơi khác thì thật sự sẽ có chuyển biến tốt đẹp hơn chút, lỡ như đến tường rào Liên Cảng, vẫn phải làm bia đỡ đạn như cũ, vậy thì ít nhất chúng ta chỉ phải đối mặt với số lượng dị thú ít, dù sao thì cũng đã bị các tường rào trước đó chặn lại rồi."

Hoàng Thạch lái xe nói,"Tường rào Miếu Loan chỉ là tường rào cỡ nhỏ, tuy rằng hắn rất lợi hại, nhưng Giác Tỉnh giả trong tường rào Diêm Hải chúng ta cũng rất lợi hại, thế nhưng kết quả thì sao, còn không phải muốn đẩy chúng ta ra làm bia đỡ dạn hay sao."

"Đúng vậy, hắn rất lợi hại, ta cảm thấy nếu như đi đến đó, chắc hẳn sẽ rất an toàn." Lại có một đội viên khác nói.

Thu hoạch được một viên huyết tinh cấp ba, một viên huyết tinh cấp hai, ba viên huyết tinh cấp một.

VỚi sự thông minh tài trí của lão Chu, chắc hẳn có thể phát hiện ra bí mật trong đó.

Ở đằng xa.

"Hoàng ca, vừa rồi người kia mời chúng ta đến tường rào Miếu Loan, chúng ta thật sự không đi sao?

Tăng lên rất ít.

Hắn không hiểu những thứ này.

Chắc hẳn cũng giống như tắc kè hoa, lớp vảy trên người U Linh Mãng Xà che kín sắc tố biến sắc, phối hợp với sự phản xạ của ánh sáng, có tác dụng đánh lừa thị giác một cách hoàn mỹ, từ đó đạt được trạng thái ẩn thân sao?

Lúc này, Lâm Phàm đến chỗ U Linh Mãng Xà, lột lớp vảy ra, cảm thấy lớp vảy này hình như có tác dụng rất lớn, nó không phải là dị thú thức tỉnh, nhưng lại có thể ẩn thân.

Nghe thấy lời này

Đám người đều im lặng không nói.

Nhìn ra những tòa kiến trúc hoang vu bên ngoài.

Bọn hắn lại có chút mê man về tương lai.

Khôn biết tương lai sẽ như thế nào.

Tường rào Diêm Hải.

Đông đảo người sống sót đang bận rộn trên tường thành, bố trí đủ loại vũ khí chống lại dị thú.

Trong những năm sống trong tận thế.

Tuy rằng có Giác Tỉnh giả và Liệp Sát giả xuất hiện.

Nhưng về phương diện vũ khí nóng, bất cứ một tường rào nào cũng tích cực thu thập, thậm chí có tường rào có năng lực hơn, cũng sẽ nghĩ đến chuyện sản xuất ra đạn dược mà vũ khí nóng cần có.

Vì một ngày nào đó khi đối mặt với dị thú tiến công tường rào, người sống sót bình thường cũng có chỗ phát huy tác dụng.

Đột nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận