Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 134 - Ta tình nguyện gọi nơi này là tường rào cỡ nhỏ mạnh nhất.

Lại có một vị nam tử nói,"Chỉ là tường rào Miếu Loan mà thôi, sao có thể chống đỡ được dị thú triều khổng lồ như vậy, theo ta nghĩ, cái gọi là tường rào, chỉ là tự nhốt chính mình trong lồng giam mà thôi, khi bị dị thú bao vây, muốn chạy cũng không thể nào chạy thoát."

"Ai, mẹ nó ta chỉ hy vọng có thể giữ lại được mấy vị muội muội, ta sắp không chịu nổi rồi."

"Đầu óc ngươi cứ nghĩ cái gì thế, lúc trước không phải ngươi đã bắt mấy người về rồi sao."

"Không còn nữa, bị ta chơi phế cả rồi."

Đói phương nói ra lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu bình thản.

Loại tình huống này ở trong tận thế không có trật tự ổn định, đúng là bình thường.

Sau khi tận thế đến, lúc vừa bắt đầu mọi người chỉ muốn giữ mạng sống, khắp nơi tán loạn, các loại chuyện cực kỳ bi thảm đều từng xảy ra.

Sau này, dần dần ổn định lại.

Lúc này.

Vậy thì không cần phải tránh né nữa, cứ thong dong tự nhiên mà đối mặt, nói thật, đối với rất nhiều người mà nói, có thể sống đến bây giờ đã kiếm lời rồi.

Mà tổ chức của bọn hắn chính là vì huyết tinh, tự mình săn giết dị thú thì quá nguy hiểm, nhưng nếu như có thể vơ vét trong tường rào đã bị dị thú công phá, vậy thì thuận tiện hơn rất nhiều.

Bọn hắn biết chuyện này là không thể tránh khỏi.

Mà nghĩ đến chuyện mạnh lên.

Liệp Sát giả khá nhiều, khoảng chừng hơn 30 người.

Tường rào trở thành gia viên thứ hai của nhân loại, cũng bởi vì dị thú còn chưa hoàn toàn tiến hóa, giúp nhân loại có cơ hội thở dốc, đồng thời cũng có nhân loại sau khi ăn thịt dị thú, phát hiện bản thân có được năng lực siêu phàm.

Lục Dĩnh đeo bao đựng tên, trước mặt bày một đống mũi tên, vào thời điểm dị thú tiến công, nàng chính là một trong những đội viên chủ lực, đồng thời ở trước mặt những người khác cũng có cung tiễn, tuy rằng bọn hắn chưa từng luyện bắn tên, nhưng trước mặt dị thú dày đặc, tùy tiễn bắn một cái, chỉ cần đủ sức lực, cũng có thể khiến dị thú tổn thương.

Bởi vật, huyết tinh trở thành tài nguyên quan trọng mà nhiều người sống sót tranh đoạt.

Lúc này đã có mục tiêu mới, không còn lấy chuyện còn sống là mục tiêu nữa.

Đoàn người trên tường rào đã kết thúc chuyện phát tiết, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không còn gào thét nữa, nhưng mà sau khi phát tiết xong, loại tâm tình bị kiềm chế kia cũng không còn nữa, trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Lâm Phàm ngưng thần nhìn về phía trước, lẳng lặng chờ đợi dị thú tụ tập, đợt gào thét kia đã không còn ảnh hưởng gì đến bọn hắn nữa rồi, khi mọi chuyện đã không thể nào xoay chuyển, tất cả mọi người sẽ chỉ dốc toàn lực ứng phó, không mơ tưởng về những hi vọng mong manh kia.

Rất dễ dàng, rất sảng khoái.

Đột nhiên.

Bây giờ, ở tường rào Miếu Loan có tất cả là mười một Giác Tỉnh Giả.

Nguồn lực lượng này nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng trước đông đảo dị thú, đúng là yếu kém.

"Mẹ nó, lão tử đây bắn chết các ngươi."

Tất cả mọi người đều nín thở.

Trong chớp mắt.

Đại quân dị thú tiến công, chỉ trong chốc lát, bụi đất mịt mù, dị thú chạy nhanh cuốn lên bụi mù, bao phủ thân ảnh bọn chúng, chỉ có tiếng giẫm đạp đinh tai nhức óc chứng minh trong đám bụi mù kia có đoàn dị thú đông đúc.

Chiếm cứ chút ưu thế, dựa vào vũ khí, có đủ đạn, tuyệt đối có thể đạt đến trình độ lấy một địch trăm.

Đất rung núi chuyển.

Lâm Phàm nhìn về phía lão Chu, năng lực của lão Chu là điều khiển kim loại.

Lục Dĩnh kéo cung, ánh mắt vô cùng sắc bén, thả tay, vút một tiếng, mũi tên đâm xuyên qua một con dị thú, đáng tiếc là cho dù như vậy, đối với dị thú triều mà nói, lực lượng cá nhân đúng là yếu kém.

Nhưng mà vũ khí nóng của tường rào Miếu Loan có hạn, không thể nào phân phát đủ cho mỗi người một cái.

"Chuẩn bị chiến đấu." Lâm Phàm hít sâu, gào to.

Tiếng súng vang lên, đạn dày đặc như mưa trút xuống, đánh tới đám dị thú đang lao đến.

Lao lên phía trước đều là dị thú hồng huyết bình thường, thân thể bọn chúng không thể nào ngăn cản được lực bắn phá của đạn mạc, chỉ trong nháy mắt đã bị chia năm xẻ bảy, ngã trong vũng máu.

Vũ khí nóng của nhân loại có uy lực không thể coi thường.

Lão Chu đương nhiên lại càng phải tiên phong, nhổ một ngụm nước bọt vào hai lòng bàn tay, chà xát, sau đó nắm lấy cây súng, ánh mắt sắc bén, khí thế vô cùng gào lên.

Cộc cộc cộc...

Lão CHu lập tức hét lên,"Bắn cho lão tử."

KHi đám dị thú tiến vào phạm vi nhất định.

Lúc này lão Chu vươn tay, vẻ mặt nghiêm túc, một cái chủy thủ hóa thành tàn ảnh không ngừng bay qua, đánh xuyên từng con dị thú một.

Theo Lâm Phàm, năng lực của lão Chu có vẻ như khá giống với niệm lực.

Nhưng ngẫm lại nhất định không phải, lão Chu chỉ có thể điều khiển kim loại, những cái khác thì không có khả năng điều khiển, cho nên năng lực cả hắn ta chỉ có tác dụng đối với vật chất kim loại mà thôi.

Nhìn đoàn người đều đang thi triển thủ đoạn đánh giết dị thú.

Hắn đương nhiên cũng không thể bị bỏ lại phía sau được.

Mở tay ra, một quả cầu lửa bùng lên trong lòng bàn tay, trực tiếp ném xuống dưới, lửa cực nóng vừa chạm đến dị thú lập tức lan tràn ra, chỉ trong nháy mắt, dị thú đã biến thành thịt nướng.

Vốn cho rằng quả cầu lửa này có thể nghiền ép dị thú thành một vùng đất trống.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp tâm tìm chết của đám dị thú rồi.

Hoàn toàn mặc kệ lửa kia có nhiệt độ cao bao nhiêu, đều điên cuồng đâm tới, lấy máu thịt của mình dập tắt lửa.

"Đúng là một đám đồ chơi đáng sợ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận