Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 114 - Ngươi vẫn còn chưa nhận ra sai lầm của mình.

Nam tử trung niên này chính là Tam đội trưởng Dương Phi của đội Bạo Long, trước kia khi Đại đội trưởng Lê Bạch không có ở đây, hắn ta và Diêu Thế Quang là người phụ trách toàn đội ngũ, hắn ta rất thích cảm giác khổng chế toàn bộ đội ngũ, bởi vì cái này khiến hắn ta có cảm giác nắm đại quyền trong tay, thiên hạ chỉ có ta là cao nhất.

Lúc này, Dương Phi vừa thưởng thức thịt thăn, vừa lạnh lùng nói,"Huyết tinh của đội ngũ lớn mà ngươi cũng dám trộm, ngươi nói xem ta phải trừng phạt ngươi như thế nào?"

Đội viên đang quỳ run rẩy, toát mồ hôi lạnh.

Hắn ta biết thủ đoạn của Dương Phi, có thể nói là cực kỳ độc ác.

"Đội trưởng, tha cho ta lần này đi, ta thật sự biết lỗi rồi."

"Tha cho ngươi? Nói thì nhẹ nhàng nhỉ, quy củ chính là quy củ, nếu như ai ai cũng không tuân theo quy củ, ngươi nói xem đội ngũ sao có thể tồn tại nữa?"

"ĐỘi trưởng, ta chỉ lấy một ít huyết tinh cấp một mà thôi."

"Lấy? Cấp một? Xem ra ngươi còn chưa hiểu ra được sai lầm của bản thân, thậm chí còn rất hùng hồn."

Nếu như lúc trước Dương Phi chỉ muốn trừng trị một chút mà thôi, nhưng bây giờ thì kết quả khó mà nói được.

Nhận ra ánh mắt ẩn chứa sát ý này, đội viên bối rối nắm dao ăn cơm Tây trên bàn lên, tức giận gào thét,"Dương Phi, ngươi muốn giết ta, ta giết ngươi trước."

Các đội viên vây xem đều im lặng nhìn sang.

Dương Phi híp mắt lại, ánh mắt nhìn đối phương đã lộ ra tia sát ý.

Dương Phi đá hắn ta ngã ra mặt đất, ngang ngược nói,"Mẹ nó con chó nhà ngươi, huyết tinh là thứ mà ngươi có thể cầm sao."

Sắc mặt Dương Phi lạnh hơn, không đặt đối phương vào trong mắt, mà ngay khi đối phương vọt đến, năm ngón tay hắn ta khép lại, nhanh chóng ra chiêu, phập một tiếng, năm ngón tay trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực đối phương.

Dương Phi dừng ăn, đứng dậy, cầm nĩa đi đến bên cạnh đối phương, mà khi đối phương nhìn thấy Dương Phi đến gần, toàn thân run rẩy mạnh hơn, sắc mặt lập tức trắng bệch, không còn một chút máu.

Nói xong thì hung ác vọt đến chỗ Dương Phi.

Nam tử cảm nhận được Dương Phi tức giận, cũng biết mình chắc hẳn sẽ không có kết quả gì tốt, cố nén đau đớn, rút nĩa ra, trực tiếp kéo dài khoảng cách với Dương Phi, sau đó tức giân nói,"Dương Phi, ngươi đừng có quá đáng, huyết tinh cũng là do chúng ta cực cực khổ khổ giết ra được, thế nhưng người và Diêu Thế Quang lại chiếm lấy huyết tinh của chúng ta, ngay cả khi chúng ta cần, ngươi cũng không muốn đưa cho chúng ta, chúng ta là người, không phải con chó bên cạnh ngươi, ta chỉ cầm đi huyết tinh thuộc về mình mà thôi."

Đi đến sau lưng đối phương, biểu lộ của Dương Phi đột nhiên trở nên dữ tợn, trở tay hung hăng cắm mạnh cái nĩa vào sau lưng đối phương, phập một tiếng, chỉ nghe thấy nam tử đang quỳ kia kêu lên thảm thiết, chỉ trong nháy mắt máu đã nhuộm đỏ sau lưng.

Quả nhiên.

Dương Phi rút tay ra.

Bọn hắn biết đối phương xong rồi.

Phịch phịch hai tiếng, nam tử quỳ rạp xuống, cúi đầu, qua một lúc thì không còn hơi thở nữa.

Các đội viên xung quanh rõ ràng cũng kinh sợ trước tình huống này, không nghĩ đã vậy còn quá dũng mãnh, không khỏi ưỡn thẳng lưng lên.

Nam tử giơ cao dao lên, không thể nào hạ xuống, cúi đầu nhìn lồng ngực, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

"Diêu ca trở về rồi sao?"

"Đội trưởng, tiểu đội Cơ Thạch quay về, các nàng mang về rất nhiều xác dị thú."

"Có vấn đề."

Nhưng vào lúc này.

Sau khi đội viên này rời đi, Dương Phi bước đến trước bàn ăn, dùng khăn mặt lau sạch đi vết máu trên tay, sau đó ném khăn mặt, khăn tay dính máu rơi xuống đất, phủ lên mặt đối phương.

Dương Phi không hề nhìn một cái, trong tường rào Diêm Hải này, giết người không thành vấn đề, chứ đừng nói đây là chuyện riêng của đội Bạo Long bọn hắn.

Tận dụng triệt để.

Dù sao thì trong tận thế thứ gì cũng vô cùng khan hiếm.

Còn về cái thi thể này, xem như là chất dinh dưỡng mà đội Bạo Long bọn hắn cho tường rào đi.

Một nam tử vội vàng chạy vào, khi thấy dưới đất có một thi thể còn đang chảy đầy máu tươi, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó đến trước mặt Dương Phi.

Theo Dương Phi thấy, hoàn toàn không cần suy nghĩ, nhất định đã xảy ra chuyện.

"Đi, nghe ngóng cho ta, rốt cuộc tình hình như thế nào."

"Vâng."

Nghe thấy vậy, Dương Phi vô cùng kinh ngạc.

Nhưng khiến Dương Phi không ngờ được là, bọn người Diêu Thế Quang vậy mà còn chưa lấy vật tư quay về, mà tiểu đội Cơ Thạch đã chở một lượng lớn xác dị thú quay về, đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Tiểu đội Cơ Thạch đến tường rào Bảo Phong, chuyện này bọn hắn đều biết, cho nên Diêu Thế Quang mới có thể dẫn theo đội viên đi, một tường rào bị dị thú công phá, vật tư vẫn rất phong phú.

"Không có."

Mới là lựa chọn chính xác. ...

Ban đêm.

Tường rào Miếu Loan.

Trong nhà.

Lâm Phàm từ bên ngoài trở về lại nhớ đến tay nghề của lão Vương.

Trong phòng bếp, lão Vương dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn, ở trong tận thế, xào rau là chuyện tương đối xa xỉ, nhưng mà với địa vị của Lâm Phàm trong tường rào, muốn ăn rau xào là chuyện vô cùng đơn giản.

"Đồ ăn đến rồi."

Lão Vương bưng dĩa ớt xanh xào thịt ra ngoài.

Dù còn chưa ăn, nhưng cái mùi thơm ngào ngạt kia đã ập vào mặt, chỉ ngửi mùi thôi, đã khiến người ta thèm ăn rồi.

"Lão Vương, sau này cứ ăn mấy thứ thịt này đi, trong tủ lạnh nếu không còn thì cứ qua bên kia nhận về."

Thịt dị thú cấp ba thức tỉnh rất quý giá, ít nhất đối với tình hình bây giờ mà nói, mức độ trân quý không cần phải nói nhiều.

"Ừm, biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận