Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 316 - Lão Chu, mẹ nó ta hiểu rồi. (2)

Bọn hắn biết Vương Đại Bảo chính là người sống sót bình thường.

Chính là sức lao động miễn phí.

Nhìn đối phương đã không còn làm nữa, vậy mà còn đi theo bọn hắn, rõ ràng không có cơm tối, muốn cọ ở chỗ bọn hắn, đối với chuyện này, hắn ta cảm thấy không quan trọng lắm, dù sao thì nói chuyện cũng không tệ, có thể giúp được thì cứ giúp một chút.

"Đánh? KHông biết nữa, ta cảm thấy ta có thể cống hiến cho tường rào, là chuyện khiến ta vui vẻ nhất, nếu không phải bây giờ ta là người bình thường, thể lực có chút không tốt, ta hận đến đêm cũng không cần ngủ."

Vương Đại Bảo thật tâm với tường rào.

Trước kia hắn ta chính là người bình thường, được Lâm ca coi trọng, cho hắn ta cơ hội thay đổi vận mệnh, hắn ta vô cùng cảm kích, hận không thể kính dâng bản thân ra.

"HIểu hiểu, nhưng mà không sao cả, nên hiểu đều hiểu, bây giờ chỉ có ba huynh đệ chúng ta, không có ai biết cả, ngươi không cần phải như vậy."

Lý Quyền Phi xua tay, cảm thấy Vương Đại Bảo chắc đang sợ hãi.

Lý Quyền Phi và đồng bạn nhìn nhau.

Lúc trước bọn hắn là người bình thường, cũng trải qua những chuyện này, khúm núm ở trong tường rào, sợ nói nhầm sẽ đắc tội với người khác, về sau trở thành Giác Tỉnh Giả, rời khỏi tường rào, đến chợ giao dịch kiếm ăn.

Có phải các ngươi hiểu sai gì không thế.

Thật sự có thể hiểu được.

Vương Đại Bảo:???

Nói xong còn vỗ vỗ ngực.

Ngẫm lại cũng có thể hiểu được.

Tuy không an toàn như trong tường rào, nhưng cũng tự do tự tại, không cần lo lắng nhiều.

Hắn ta rất muốn hỏi thăm đối phương.

Hắn ta thân là người bình thường, mệnh mỏng hơn giấy, nếu như bị đối phương biết mình nói xấu, sợ là trong mảnh đất này sẽ chôn thêm một cái thi thể.

Trong lòng thở dài.

"Không phải, ta đến là mời các ngươi ăn cơm." Vương Đại Bảo biết bọn hắn hiểu lầm, lập tức giải thích.

"Thật sự không phải như các ngươi nghĩ đâu, tường rào Miếu Loan không giống với những nơi khác." Vương Đại Bảo giải thích.

"A?"

Lý Quyền Phi nhìn trời nói,"Sắc trời đã không còn sớm, đợi lát nữa đồ ăn của chúng ta đến rồi, ngươi yên tâm, chúng ta có miếng ăn, nhất định cũng có phần cho ngươi."

Biểu hiện son sắt.

Bọn hắn nhìn nhau, cuối cùng đứng dậy, đi theo sau Vương Đại Bảo, bọn hắn thật sự muốn biết Vương Đại Bảo có thể mời bọn họ ăn gì.

Bọn hắn nhất thời không thể nào phản bác được.

Bọn người Lý Quyền Phi sợ ngây người.

Ăn cơm?

Đều là tốp năm tốp ba quây quần với nhau, vừa ăn đồ ăn, vừa tán gẫu. Tình hình này khiến đám người Lý Quyền Phi có chút hoang mang.

Bọn người Lý Quyền Phi vô cùng kinh ngạc.

Bất cứ một tường rào nào cũng có tiền tệ của chính bọn hắn, tiền tệ không có bất cứ giá trị gì, chỉ đáng giá ở trong tường rào mà thôi, một khi ra khỏi tường rào, chính là rác rưởi, ném trên mặt đất cũng không có người nhặt.

"Đại Bảo, bữa cơm này sợ là ngươi đã tốn không ít rồi."

Bọn hắn vô cùng khó hiểu ngồi quanh cái bàn.

Ngươi mời chúng ta ăn cơm?

Nhìn chằm chằm Vương Đại Bảo.

Khá lắm, ngươi chỉ là người sống sót bình thường, thức ăn lại tốt như thế.

Đồng thời bọn hắn phát hiện xung quanh có không ít người, những người này đang làm đồ nướng, trực tiếp đào một cái hố, đặt vật liệu gỗ lên, châm lửa nướng đồ.

Vương Đại Bảo mỉm cười nói,"Ta biết các ngươi có nhiều thắc mắc, nhưng mà các ngươi cứ đi theo ta."

"Mời ngồi, đêm nay ta mời các ngươi ăn lẩu." Vương Đại Bảo vừa cười vừa nói, nhiệt tình chiêu đãi bọn hắn.

Có bày một cái bàn, trên mặt bàn để nồi đồng, phía dưới nồi đốt than củi, xung quanh mâm trưng bày từng miềng thịt dị thú mỏng, đồng thời còn có một ít rau quả.

Đến bãi đất trống gần tường trong.

Vương Đại Bảo lắc đầu nói,"Tường rào Miếu Loan chúng ta không có tiền tệ."

"A? Không có?"

"Ừm, trước kia có, nhưng từ khi quản lý Lâm tiếp quản nơi này, đã hủy bỏ tiền tệ." Vương Đại Bảo nói.

Bọn người Lý Quyền Phi cũng không hiểu rõ tình hình ở nơi này lắm.

Khi nghe thấy ở đây không có tiền tệ.

Vô cùng kinh ngạc.

"Vậy những đồ ăn này..." Lý Quyền Phi chỉ vào thịt dị thú ở trên bàn, thứ đồ chơi này cũng không phải người bình thường có thể ăn được, cho dù là thịt dị thú hồng huyết bình thường nhất, đối với người bình thường mà nói có tác dụng trợ giúp rất lớn.

Vương Đại Bảo nói,"Đây đều là do tường rào phân phối, người đừng thấy ta chỉ là người bình thường, thật ra công việc của ta khá nhiều, trừ rửa xe, sửa xe ra, ta còn trồng trọt trong ruộng, cần mẫn khổ nhọc cống hiến, cho nên nhận được cũng khá nhiều."

Khi nói chuyện phiếm.

Mở nồi ra.

Vương Đại Bảo gắp một miếng thịt nhúng vào trong nồi,"Nhanh ăn đi, thịt này nấu lên giống như thịt trâu vậy, vài giây là được rồi, hương vị rất ngon."

Đám người Lý Quyền Phi lần đầu tiên nghe được loại chế độ này, vô cùng kinh ngạc.

Thật sự là kinh ngạc vạn phần.

"Vật tư đủ sao?" Lý Quyền Phi hỏi.

Vương Đại Bảo nói,"Đủ, bây giờ do chính chúng ta trồng trọt, tuy rằng rau quả thu hoạch được không thể nào thỏa mãn được tất cả mọi người, nhưng thịt dị thú không thiếu, bên trong kho ướp lạnh có rất nhiều, nếu như ngày nào đó thịt dị thú sắp hết, quản lý Lâm sẽ sắp xếp mọi người ra ngoài săn giết dị thú."

Lý Quyền Phi và các đồng bọn nhìn nhau.

Không khỏi kinh ngạc.

"Tất cả mọi người đều như vậy?" Lý Quyền Phi hỏi.

Cao Sơn và Hứa Dương ở bên cạnh đều nghe rất chăm chú.

Vương Đại Bảo cười nói,"Đương nhiên, nói thật, trước kia ta cũng không dám tưởng tượng, tường rào Miếu Loan trước kia cũng không khác gì những tường rào khác, tồn tại tường trong và tường ngoài, giống như hai thế giới, ta thân là người bình thường, mỗi ngày tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm chính là nghĩ đến chuyện làm thế nào để còn sống mà nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau, mỗi ngày bụng ăn không đủ no, khiến ta vô cùng tuyệt vọng trong tận thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận