Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 103



Đại Ngưu vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, hôm nay về nhà mệt quá nên không nghĩ ra chuyện này. Lại nói tiếp, trên bao bì mấy thứ đồ mà Phương Tiên Nhi cho đều có chữ viết, đúng lúc ngươi biết chữ, có thể giúp chúng ta xem trên đó viết gì không?”
Tống Hàm Thanh mượn ánh lửa nhìn kỹ chữ kia, trước tiên không phải phát ra một tiếng khen ngợi tự đáy lòng.
Mấy chữ lớn màu đen, cân đối, chỉnh tề, gọn gàng, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui. Kiểu chữ cũng khác so với chữ thông thường, có vẻ như là dùng thể chữ trong dân gian nhưng hắn cũng có thể hiểu được nội dung.
Nhớ tới lai lịch của Phương Tiên Nhi, hắn lại cảm thấy, có lẽ tinh quái dùng kiểu chữ này không chừng.
Suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển, hắn cúi đầu tiếp tục đọc.
“Lương khô.”
Tống Hàm Thanh thì thầm: “Chẳng lẽ là tên của món ăn này?”
“Lương, khô?” Đại Ngưu lặp lại một lần, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế.
Một miếng nhỏ xíu nhưng khi đun sôi lên là có thể biến thành một nồi cháo lớn như vậy, không phải giống như là nén đồ ăn lại thành cái bánh khô đó sao?
Sau khi đọc xong dòng chữ trên hộp lương khô, Tống Hàm Thanh lại chạm vào một cái nút bấm phát sáng nữa, lấy được một gói xúc xích.
Đối diện với ánh mắt mong đợi của Đại Ngưu, hắn nhìn túi giấy thì thầm: “Xúc xích hun khói tổng hợp.”
Đại Ngưu không hiểu ra sao: “Lòng dạ dẻo dai?”
Tống Hàm Thanh giải thích: “Là hun khói.”
“Ách, nói không chừng xúc xích này làm từ một loại động vật nào đó rồi gác trên lửa nướng chín.” Đại Ngưu khó khăn cố lý giải.
“Có lẽ vậy.” Tống Hàm Thanh nghe xong, cảm thấy rất đáng tin.
Hai người lại đưa ánh mắt nhìn về phía Phương Tiên Nhi.
Đại Ngưu chợt nhớ tới cái gì, vỗ đầu một cái, cũng không kịp đợi Tống Hàm Thanh ấn, tự mình bấm nút phát quang nước đường.
Đến khi ống trúc rơi ra ngoài, hắn không kịp chờ đợi mà cầm lấy đưa tới trước mắt Tống Hàm Thanh: “Hàm Chương ca, ngươi giúp ta nhìn xem cái này là cái gì?”
Bọn họ đã tò mò về loại nước đường này rất lâu rồi, dù sao thứ này cũng rất kỳ lạ, uống một ít là có thể khôi phục không ít sức lực.
Nghĩ đến tên gọi lương khô vừa rồi, Đại Ngưu còn suy một ra ba nói: “Có phải gọi là nước đường nén hay không?”
Thịnh Quân ở bên cạnh nghe thấy, cảm thấy Đại Ngưu thật sự là một tài liệu tốt, mạch não độc nhất vô nhị.
Từ khi nàng tới đây cho tới bây giờ đã qua rất nhiều ngày, số lần cổ nhân đến mua cũng không ít, tuy nhiên đây là lần đầu tiên bọn họ đọc ra được chữ trên bao bì.
Thịnh Quân nhìn thấy rất mới mẻ.
Tống Hàm Thanh vội vàng lắc đầu với Đại Ngưu: “Tên là nước điện giải.”
Đại Ngưu trợn tròn mắt.
Tống Hàm Thanh kiên nhẫn giải thích cho hắn mấy chữ kia là gì nhưng hai người vẫn mắt to trừng mắt nhỏ.
Cái tên nước điện giải này, cho dù là tách rời hay nối lại với nhau đều hoàn toàn không hiểu ý nghĩa là gì, cùng lắm thì chỉ có thể cho biết nó là một loại “nước” đặc biệt.
Không giống xúc xích hun khói kia còn có dấu vết để lần theo, miễn cưỡng có thể từ chữ hiểu ra nghĩa.
“Thôi thôi, gọi là nước đường vậy.” Đại Ngưu thở dài, từ bỏ việc lý giải tiên ngữ. Sau đó hắn lại lấy hai gói bánh mì khô có hương vị khác nhau đưa tới tay Tống Hàm Thanh.
Tay trái tay phải của Tống Hàm Thanh đều cầm một gói mì, đọc khẽ: “Mì ăn liền thịt bò kho, mì ăn liền mỡ bò súp vàng.”
Lần này thì tương đối dễ hiểu, tuy nhiên lại có hoang mang mới xuất hiện.
Ba chữ “mì ăn liền” này rất chuẩn xác, bánh mì kia lấy từ trong túi ra, bỏ thêm nguyên liệu vào đun sôi nước là có thể ăn được, quả thật rất tiện. Chỉ là mấy chữ “thịt bò kho” này lại làm cho người ta khó hiểu.
Từ “kho” này đại khái cũng là nấu trên lửa, nhưng thịt bò thì…
Đại Ngưu nhịn không được hét lên: “Trong bánh mì này có thịt bò à?”
Ở triều đại này, trong tình huống bình thường là không được phép g.i.ế.c bò, cho dù có thể g.i.ế.c thì cũng không có ai sẵn lòng làm như vậy. Một con bò có thể ngang với mấy sức lao động cường tráng, không chỉ có thể cày ruộng, còn có thể kéo xe.
Cho nên Đại Ngưu chưa từng được ăn thịt bò.
Nhưng hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ một chút, trong bánh mì kia ngoại trừ mì và nước sốt thì hình như cũng không có gì khác, chắc chắn không có thứ gì giống thịt, ngược lại là có một nhúm rau vụn.
Tống Hàm Thanh đang định nói, không chừng gói nguyên liệu kia là thịt bò hầm thành nước dùng.
Chợt nghe Đại Ngưu kêu lên: “Ta hiểu rồi! Cái tên này có lẽ là Phương Tiên Nhi đặt để nghe êm tai một chút.”
Hắn chợt nhớ ra xưa kia trong thôn có một người tên là Lý Ma Tử, mỗi lần đến giờ cơm đều thích bưng chén ngồi xổm ven đường ăn.
Mỗi khi có người đi ngang qua, hỏi hắn ăn cái gì, Lý Ma Tử kia nói ra đều là những thứ ba hoa chích choè.
Cái gì mà “Canh hổ thần”.
Đến gần nhìn, hóa ra đó chỉ là cháo ngô ngâm rau dại, không liên quan chút nào đến thần hay hổ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận