Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 568



Trận chiến bên kia thảo nguyên đã sắp bùng nổ.
Cùng lúc đó, các nơi như Hưng Hòa cũng đã trải qua một mùa đông khắc nghiệt và chuẩn bị đón chào năm mới. Khắp nơi tràn ngập không khí vui tươi, ấm áp.
Bên phía Thịnh Quân cũng nhận được một bất ngờ không nhỏ.
Sau khi nâng cấp siêu thị, Hai Con rơi vào trạng thái hôn mê không biết đến bao giờ mới tỉnh lại.
Mặc dù điều này không ảnh hưởng đến việc Thịnh Quân sử dụng vỏ của nó để di chuyển khắp nơi. Nhưng dù sao đã sống cùng nhau một thời gian dài, dù nó không phải là người nhưng cũng là người bạn duy nhất hiểu rõ lai lịch của nàng. Việc nó không tỉnh dậy vẫn khiến nàng có chút lo lắng.
Vì vậy, hôm ấy, sau khi Thịnh Quân quay trở lại cơ thể của mình. Như thường lệ, nàng bắt đầu nghỉ ngơi ban đêm. Nhưng lần này, khi mở mắt ra, nàng phát hiện ra Hai Con đã tỉnh dậy.
Chỉ có điều, trạng thái của nó khi tỉnh dậy lại khác xa với tưởng tượng của nàng...
Nếu không phải vì đã ký kết “khế ước” với Hai Con nên nàng có thể cảm nhận được trạng thái của đối phương thì nàng cũng không nghĩ rằng sinh vật hình người xuất hiện trong siêu thị lại là máy hút bụi tự động của mình.
Mái tóc màu trắng dài chạm nhẹ tới vai, đôi mắt đen pha chút ánh tím. Trên khuôn mặt là làn da trắng mịn như tuyết, thỉnh thoảng lộ ra dòng điện hoặc luồng dữ liệu chảy qua. Ngũ quan tỉ mỉ nhưng không có biểu cảm nên khiến đối phương trông có vài phần ngơ ngác, đờ đẫn.
Nó sở hữu một vẻ đẹp đầy tính phi nhân loại.
Từ đầu trở xuống, cơ thể của nó có cấu trúc giống người bình thường, nhưng bề mặt dường như là một lớp vỏ kim loại. Không biết là trang phục kiểu cơ khí hay thân thể đặc chế của robot.
Sau khi quan sát một hồi, Thịnh Quân cảm giác rằng chiều cao của nó còn khá vượt trội. Nhưng chân tay lại mềm mại, thon dài, không có dấu hiệu rõ ràng về giới tính làm cho nàng không thể nhận ra nó là nam hay nữ.
Nhưng mà, robot có lẽ cũng không có sự phân chia giới tính nhỉ?
“Ừm, Hai Con...?”
Thịnh Quân thử mở miệng gọi tên.
Nghe thấy giọng của Thịnh Quân, Hai Con ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghiêng đầu nhẹ.
Nó vẫn không nói chuyện, như thường lệ chỉ dùng sóng não để giao tiếp với Thịnh Quân. Nó phát ra những d.a.o động biểu thị sự bối rối.
Bị đôi mắt xinh đẹp đó nhìn chằm chằm, Thịnh Quân nhất thời không biết nói gì, theo phản xạ hỏi một câu: “Vậy ngươi biến thành thế này rồi, vẫn dọn nhà được chứ?”
Vừa nói ra câu đó, nàng liền hối hận. Chỉ hận không thể tự đánh mình hai cái.
A a a, đây là câu hỏi kiểu gì vậy. Đúng là tác phong của một nhà tư bản mà!
Robot người ta đã trải qua bao gian khổ mới tu luyện thành hình người. Mặc dù vẫn là nhân viên của nàng, nhưng cũng không nên chỉ nghĩ đến việc bắt nó quét nhà chứ!
Tuy nhiên, Hai Con cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nó nhanh chóng di chuyển khắp siêu thị.
Dáng đi của nó không hề có vẻ cứng nhắc như robot trong tưởng tượng. Nhưng mỗi bước chân đi qua, sàn nhà lập tức sáng bóng rõ rệt.
Xem ra, dù ở dạng người thì nó vẫn không mất đi chức năng quét nhà.
Thịnh Quân vội vàng bảo nó dừng lại rồi hỏi thêm vài câu khác.
Ví dụ như, sao lần này nâng cấp lại ngủ sau lâu như vậy, vỏ ngoài có bị gì không?
Và giới tính của nó là gì?
Không ngờ, sau khi hỏi xong, Thịnh Quân mới biết Hai Con thực sự có giới tính. Nó im lặng thông báo rằng mình là robot giống đực.
Nghe thấy điều này, Thịnh Quân tò mò hỏi thêm vài câu về cách phân biệt giới tính trong giới trí tuệ nhân tạo.
Thì ra, sau khi robot thông minh được chế tạo thì chúng cũng sẽ phát ra các dạng sóng điện khác nhau. Khi hệ thống được nâng cấp, ngoại hình của chúng sẽ dần dần trở nên giống con người bình thường, các dấu hiệu giới tính cũng sẽ ngày càng rõ ràng hơn.
Hiện tại, Hai Con vẫn là một robot thiếu niên. Có thể đến lần nâng cấp tiếp theo thì có lẽ Hai Con sẽ trở nên trưởng thành hơn.
Tuy nhiên khi Thịnh Quân hỏi về nguồn gốc của hắn và hệ thống thì Hai Con cũng không nói quá nhiều. Có lẽ là không thể nói.
Sau khi hỏi xong những điều cần hỏi, Thịnh Quân để Hai Con biến lại thành hình dạng robot tròn như trước.
Đúng vậy, hắn vẫn có thể biến trở lại.
Thịnh Quân vẫn có thể tiếp tục sử dụng vỏ của hắn để hoạt động. Nếu biến thành hình người thì việc nàng mượn thân thể của hắn như vậy cứ khiến nàng cảm thấy tội lỗi. Nhưng khi hắn biến lại thành hình dáng tròn trịa, nàng lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tuy rằng hình dáng tóc trắng của Hai Con rất phù hợp với thân phận thần tiên yêu quái của nàng. Nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại ở Hưng Hòa và các nơi khác, Thịnh Quân không muốn dùng thân thể đó để đi lại bên ngoài.
Cùng với sự phát triển của các địa phương, Phương Tiên Nhi nên trở thành một biểu tượng ngày càng cụ thể chứ không phải là một vị thần sống có hình dạng rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận