Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 120



Trên mặt học tập vẫn là cố gắng, trên mặt thái độ vẫn là đúng mực, nhưng điều đó vẫn không ngăn được khuôn mặt của đám hài tử chậm rãi biến thành mướp đắng.
Thịnh Quân xấu xa nhìn những khuôn mặt mướp đắng nhỏ bé này, vui vẻ ăn thêm một lon đào vàng đóng hộp nữa.
Hừ hừ, đám hài tử đáng thương, nghênh đón sự vùi dập của tri thức đi!
Cũng may nàng đã tốt nghiệp đại học trước khi xuyên không tới đây, mà sau khi xuyên không cũng không bị ép buộc đọc sách luyện chữ. Với sự so sánh này, cảm giác hạnh phúc lại tăng lên không ít.
Thấy trong thời tiết mát mẻ thế này mà ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa, Tống Hàm Thanh khoát tay, ý bảo có thể nghỉ ngơi một lát rồi học tiếp.
Bất kể nói thế nào thì trước mắt đều là một đám hài tử, nếu ép buộc quá gắt thì chưa chắc đã có hiệu quả tốt.
Lao động kết hợp với nghỉ ngơi mới là cách làm đúng đắn nhất.
Biết có thể được nghỉ ngơi, đám hài tử cũng không còn sức lực để hoan hô nữa.
Cả đám đều giống như quả cà héo, ngơ ngác ngồi dưới đất, trong miệng còn máy móc lẩm bẩm mấy câu kiểu “Nhân chi sơ”.
Nhìn bọn chúng như vậy, Thịnh Quân không khỏi cảm thấy yêu thích.
Nàng suy nghĩ một chút rồi lôi ra một video ghi lại những câu chuyện kinh điển nhằm giải trí và giáo dục thanh thiếu niên, xem mục lục, chọn ra hai câu chuyện không tệ, nhớ lại một chút rồi mở miệng cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám hài tử thấy Phương Tiên Nhi hình như có chỉ thị mới gì đó đều đưa ánh mắt tò mò sang. Tống Hàm Thanh cũng nhìn theo.
Thịnh Quân liền nói: “Ở thế giới của chúng ta có một số câu chuyện rất thú vị, các ngươi có muốn nghe không?”
Câu chuyện trong thế giới của Phương Tiên Nhi, chẳng lẽ là kể về cuộc sống của thần tiên tinh quái sao?
Đám hài tử lập tức giống như được tiêm m.á.u gà, đều gật đầu như giã tỏi nói muốn nghe.
Chuyện xưa về thần tiên tinh quái thì để sau hẵng nói, còn lúc này Thịnh Quân đang kể chính là câu chuyện về vịt con xấu xí.
Để cho cổ nhân dễ hiểu, nàng cố ý giải thích thiên nha chính là ngỗng trời.
Nội dung của câu chuyện này rất đơn giản và ngắn gọn, cũng rất có sức cuốn hút.
Tống Hàm Thanh được nghe đầu tiên, cảm thấy câu chuyện đơn giản này rất truyền cảm hứng, khích lệ lòng người. Khi thuật lại, hắn cũng học theo cách kể của nàng, cố gắng giữ nguyên lời kể ban đầu.
Đám hài tử nghe kể thì cảm thấy vô cùng khổ sở, lại vô cùng mạo hiểm, cuối cùng lại như đạt được ước muốn, cả đám đều nở nụ cười.
Cả đám không biết thiên nga là gì, cũng chưa từng nhìn thấy thiên nga, nhưng ở trong thôn cũng đã từng nhìn thấy ngỗng trắng.
Nếu nghĩ như vậy thì thứ gọi là thiên nga kia có lẽ là ngỗng trắng bay trên trời, tóm lại là rất tiêu sái xinh đẹp.
Nghĩ đến con vịt xấu xí vừa hói vừa đen gầy kia, sinh ra đã không được mọi người yêu mến, bị xa lánh bắt nạt, cuối cùng lại biến thành một dáng vẻ đầy kinh diễm như ngỗng trắng, tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục.
Cũng không cần hướng dẫn nhiều, đám hài tử liền bắt đầu thảo luận ầm ĩ, mỗi người nói ra suy nghĩ của mình sau khi nghe câu chuyện xưa.
Hạnh Nhi nắm chặt tay, kích động nói: “Chúng ta bây giờ giống như vịt con xấu xí, chỉ cần nhớ những gì mà Phương Tiên Nhi dạy chúng ta, lại học theo Tống phu tử thì có thể dần dần biến thành những con ngỗng trắng, xinh đẹp như thiên nga!”
Thúy Thúy suy nghĩ một chút, cũng nói: “Ngày thường nhìn thấy con vịt xấu xí thì cũng đừng có chê cười nó xấu, bởi vì nó rất có thể sẽ biến thành một con ngỗng trắng.”
“Cũng không hoàn toàn là như vậy, cho dù nó không biến thành ngỗng trắng, chúng ta cũng không nên cười nhạo nó mới đúng!”
Đông Ca Nhi chớp chớp đôi mắt to nói: “Trứng ngỗng xuất hiện ở trong ổ vịt, nhất định là bị người xấu đánh cắp rồi bỏ vào. Người xấu phải bị trừng phạt, mà mẹ ngỗng cũng phải trông chừng trứng thật kỹ, không được để bị trộm đi nữa.”
Trước đó cậu nhóc cũng đã từng bị bắt cóc, tương đối nhạy cảm với phương diện này.
Thịnh Quân nghe vậy, cảm thấy mấy hài tử đều rất hiểu chuyện, hoàn toàn không cần ai đến giảng giải đạo lý trong này.
Tính ra còn giỏi hơn nhiều so với khi nàng còn bé, chẳng lẽ cái này gọi là hài tử nhà nghèo nên trưởng thành sớm sao?
Giống như nàng, khi nghe câu chuyện này xong chỉ biết cười ngây ngô mà thôi.
Ngay cả khi người lớn phân tích những ý nghĩa trong câu chuyện này, nàng cũng chỉ bối rối, vào tai này rồi ra tai kia.
Nhưng mà thấy phản hồi của mọi người đều không tệ, nàng dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, lại kể một câu chuyện về quạ đen uống nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận