Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 130



"Oa, đây là cái gì!" Thu Nương kinh ngạc mở trừng hai mắt.
"Là một loại nước rất lợi hại, bôi lên người có thể trị một ít bệnh mụn trên da thường gặp."
Thịnh Quân nói đơn giản về công hiệu của nó, lại nói: "Ngươi lại mở quả của nó ra xem xem."
Thu Nương cẩn thận từng li từng tí bóp một quả nhỏ, phát hiện bên trong ẩn giấu một đám lông tơ trắng noãn.
Nàng ấy nhịn không được há to miệng.
Thịnh Quân cười nói: "Ừ, đây chính là nguồn gốc của cái tên này, quả chín có thể mọc ra lông trắng như lông ngỗng, cho nên gọi là dây tơ ngỗng."
"May mắn các ngươi đi đúng lúc, nếu không lông này sẽ bay ra ngoài, nơi đó khẳng định khắp nơi đều là lông, không cẩn thận sẽ bị hít vào trong mũi, rất khó chịu."
Hình như có chút tương tự với bông dương liễu.
"Vậy, loại lông tơ này có thể nhét vào chăn áo để làm ấm không?" Thu Nương chờ mong hỏi.
Thịnh Quân chần chờ một lát: "Có thể thử xem, nhưng số lượng các ngươi tìm được hẳn không tính là quá nhiều. Cho dù lấy hết lông tơ ra, đoán chừng cũng không nhét được bao nhiêu."
Điều này cũng đúng, các nàng tìm được quả thật không nhiều.
Thu Nương thở dài, cúi đầu.
Nhưng rất nhanh nàng ấy lại tỉnh táo lại.
Làm người phải biết đủ mới đúng, Phương Tiên Nhi đã nói cho nàng ấy biết nhiều thứ hữu dụng như vậy, cỏ cây hái được cũng đều có thể sử dụng được, còn có chỗ nào không vừa lòng nữa?
Thu Nương rất nhanh lấy ra loại cỏ dại cuối cùng: "Đúng rồi, Phương Tiên Nhi, đây là một loại cỏ dại thường mọc trên núi, nhưng ta không hái nhiều..."
Theo Nhị Sơn thúc nói, trước đây khi cuộc sống của bọn họ không tốt còn ăn nó.
Lúc trồng trọt chúng còn mọc ở trong ruộng, phát triển còn nhanh, trước đó ngoài núi mọc rất nhiều, về sau bị nhổ trụi.
Sống trong núi sâu như vậy, ngược lại may mắn còn sống sót không ít.
Sau khi bọn họ vào núi một đoạn thời gian rất dài, chính là dùng loại cỏ này nấu canh, còn ăn mấy thứ cỏ dại khác, cũng lấy vỏ cây sống qua ngày.
Bởi vì loại cỏ này cắm rễ rất chặt, rất khó nhổ, lúc nhổ nó, hơi không chú ý sẽ làm mình ngã trên mặt đất, có một số thôn còn dùng nó để buộc trâu.
Dùng thổ ngữ của bọn họ, gọi thứ này là "cỏ ngàn cân", bởi vì cảm giác nặng ngàn cân.
Thỉnh thoảng cũng gọi nó là "cỏ quật lư", bướng bỉnh như con lừa, thật sự khó nhổ.
Lúc này cầm tới trước mặt Phương Tiên Nhi, hẳn là có thể biết được tên gọi thật sự của nó.
Hơn nữa, nếu như nó thật sự có tác dụng lớn gì, ngày sau lúc trồng trọt mọc ra, khi nhổ cũng không cần ghét bỏ nó là cỏ dại quấy rối.
Thấy Thu Nương nói rất thú vị, Thịnh Quân nhìn kỹ, đây không phải là cỏ Ngưu Cân sao?
Loại cỏ này không cần hệ thống quét hình, chính cô cũng có thể gọi tên, trong đồng cỏ ở hiện đại cũng có thể thường xuyên nhìn thấy.
Nhưng mà, cây Thu Nương lấy tới này, nhìn so với loại ở hiện đại khô cằn hơn rất nhiều, mọc cũng không có khả quan như vậy.
Thịnh Quân kiểm tra tư liệu một chút, phát hiện thứ này quả thật có chút công dụng, có thể làm thức ăn, có thể làm thuốc bắc, tính chất cứng cỏi lại còn có thể làm dây thừng.
Khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Thực không dám giấu diếm, nàng vẫn cho rằng thứ này là cỏ dại bình thường ven đường mà thôi.
Lại nói tiếp, Thu Nương các nàng đang học tri thức, chính nàng cũng một mực học.
Nếu có một ngày có thể tích lũy đủ năng lượng về nhà, không nói cái khác, nàng hẳn là có thể làm một nghiên cứu viên thực vật gà mờ đi?
Thật tốt!
*
Tạm biệt Phương Tiên Nhi.
Thu Nương bị nhét đầy một bụng tri thức, ngay cả tư thế đi đường cũng rất cẩn thận, bước chân rất vững vàng, quả thực giống như một cái bình đựng đầy nước, sợ vẩy ra một cái, không chú ý liền quên mất thứ vừa mới nhớ kỹ.
Nàng ấy kìm lực, bước nhanh đến trước mặt Triệu lang trung, bắt đầu nói lại lời nói của Phương Tiên Nhi.
Triệu lang trung lắc đầu cười nói: "Đừng vội, ngươi trước tiên bình tĩnh lại rồi nói tiếp."
Nghe ngữ khí của hắn nhẹ nhàng hòa nhã, không nhanh không chậm, Thu Nương cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Nàng ấy hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói rõ từng chữ một.
Lúc này nàng ấy rốt cuộc cũng có thể có tâm tư suy nghĩ cái khác.
Chính mình lại có thể một mạch ghi nhớ nhiều thứ như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận