Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 347



Ban đầu, nghe nói rằng Tảo Nhi bọn họ đã chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ làm sản phẩm hợp tác, nhưng đám phú hộ không có nhiều kỳ vọng trong lòng.
Ai có thể nghĩ rằng món ăn vặt đơn giản này có thể đa dạng như vậy chứ?
Nếu vận chuyển những thứ này đến các huyện thành lân cận, chắc chắn chỉ một chuyến thôi cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền!
Họ đều là các phú hộ, biết quá rõ suy nghĩ của những người đó.
Gần sang năm mới, nhà ai mà không muốn ăn gì đó mới lạ?
Đám phú hộ còn thầm phân cao thấp, không chỉ bản thân muốn ăn mà còn để họ đãi khách, vậy mới giữ được thể diện!
Vì vậy chắc chắn số lượng cần để cung cấp những thứ này sẽ không hề nhỏ.
Nghĩ đến đây, họ liền cam đoan với Tảo Nhi: “Chúng ta có thể ăn hết những thứ này, bất kể số lượng. Sau khi bắt đầu tiêu thụ, chắc chắn có thể bù lại chi phí sửa chữa thành!”
Ngụ ý là hy vọng rằng nhóm Tảo Nhi có thể chuẩn bị nhiều hàng hơn.
Tảo Nhi nghe vậy thì cười nói: “Vậy thì phiền toái các vị rồi, ta sẽ chờ tin tốt của các vị.”
Khi đã chuẩn bị đầy đủ hàng, một số thương đội sẽ bắt đầu mang theo sản phẩm xuất phát.
Hiện tại mọi thứ trong huyện thành đều đâu vào đấy, người dân cũng háo hức làm việc.
Bởi vì việc phân nhóm kỹ càng tỉ mỉ, công việc lại rất rõ ràng, còn có người chuyên dẫn dắt giảng dạy, mọi người chỉ cần vùi đầu ra sức làm việc theo yêu cầu là được, sẽ nhanh chóng thích nghi với công việc mới và thuận lợi hoàn thành.
Sau khi chính thức khởi công, mọi người nhớ đến những gì Tảo Nhi nói qua, một số công việc trông rất nặng nề, nhưng nếu được nhiều người chia sẻ thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Vừa làm thì thấy thực sự dễ dàng hơn họ tưởng rất nhiều.
Tất nhiên, không có cái gọi là không mệt mỏi với công việc, nhưng mức độ này đã rất phù hợp với mong muốn của mọi người.
Hầu hết dân chúng đều chất phác cần cù, giúp đỡ lẫn nhau trong công việc và rất hợp nhau.
Nhưng vì số lượng người đông nên cũng có một số ít xảy ra xích mích, về cơ bản thì chỉ là một số cãi vã nhỏ, sau khi phản hồi với nhóm Tảo Nhi và điều chỉnh thì họ đã giải quyết được, không có tranh chấp quá lớn.
Đây cũng là tác dụng của việc quản lý trật tự lúc trước.
Dù họ có đang cãi nhau, nhưng vẫn nghĩ đến vấn đề phạt mất suất ăn nên cũng rất có chừng mực.
Sau khi giải quyết mâu thuẫn xong, mọi người lại bận rộn lao động.
Trong bầu không khí như vậy, một vài người lười biếng nhanh chóng bị kéo ra. Những người còn lại đang suy nghĩ về công việc khó khăn và phần thưởng, hầu như tất cả đều có ý làm thêm giờ để có thể kiếm thêm thức ăn về nhà.
Liễu Chi là một trong số đó.
Nàng ấy và phu quân ra ngoài làm việc.
Nàng ấy ở trong nhóm nung vôi, phu quân nàng ấy đang đi vận chuyển đá.
Gia đình Liễu Chi còn có hai con nhỏ, mẹ chồng đang chăm sóc chúng ở nhà.
Gia đình họ may mắn sống sót qua giai đoạn khó khăn trong huyện, bây giờ mới có cơ hội được gặp nhóm người do Phương Quân phái tới.
Bây giờ có thức ăn để ăn, có việc để làm, người một nhà đã thắp lên hy vọng cho cuộc sống một lần nữa.
Vài ngày trước có thể nhận được thức ăn miễn phí, cả gia đình đều có thức ăn.
Sau đó, khi nghe nói rằng sẽ không còn thức ăn miễn phí trong thành, họ đã tiết kiệm được một ít thực phẩm, đủ để ứng phó mấy bữa.
Khi đến giờ làm việc, Liễu Chi và phu quân đã lên kế hoạch làm nhiều công việc hơn để tiết kiệm bữa tối mang về nhà cho mẹ già và bọn nhỏ.
Bằng cách này có thể kiếm thêm thực phẩm bổ sung, khi thực phẩm tiết kiệm trước đó cạn kiệt, trong nhà sẽ không hết sạch lương thực.
Sau khi làm việc từ sáng tới trưa, đây là lần đầu tiên Liễu Chi tham gia lao động nhóm như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng mới lạ.
Khi bận rộn không để ý thời gian, nàng ấy cũng không cảm thấy gian nan, vậy mà chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa.
Không cần phải xếp hàng ăn trưa, mà có nhóm chuyên nấu ăn rồi mang đến, để mọi người có thể nghỉ ngơi một lúc và không phải lãng phí thời gian trên đường đi lại.
Liễu Chi và phu quân gặp nhau, hỏi thăm đơn giản tình hình của đối phương, sau đó xếp hàng nhận thức ăn.
Mỗi người nhận một bát cháo đầy, sau đó cùng ngồi xuống ăn.
Thấy chất lượng đồ ăn không giảm, trong lòng hai người đã an tâm phần nào.
Hai người gặp nhau thương lượng, dự định mỗi người dành ra một chút cho rồi gửi về nhà sau.
Phần thưởng của công nhân vẫn chưa được phát, vì để đề phòng nên phải chuẩn bị một chút mới được.
Khối lượng công việc lớn nên tiêu hao nhiều năng lượng, lượng thức ăn cũng lớn.
Đôi phu thê Liễu Chi không nói gì thêm, vùi đầu vào bát cháo ăn như hổ đói, nhanh chóng ăn gần hết bữa ăn, để lại một nửa gửi về.
Cũng may bát cháo này rất đầy, cho dù hai người bọn họ có to lớn và vất vả lắm thì sau khi ăn xong, buổi chiều cũng sẽ không còn cảm thấy đói bụng nữa.
Dồn chung hai bát cơm thừa vào nhau, Liễu Chi và phu quân vội vã về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận