Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 241



Mặc dù nồi lẩu đã cạn nhưng mọi người cũng không thể bỏ bữa được.
Đoàn người mải mê xem tiết mục nên không cảm thấy gì, nhưng giờ xem xong rồi thì ai nấy đều đói meo.
Thế là họ lại bắt đầu bắc bếp nấu cơm.
Dù sao đi nữa, bữa cơm tất niên cũng không thể qua loa được, nếu không cứ cảm thấy như có điềm chẳng lành.
Mọi người nấu lại một nồi lẩu khác, định bụng ăn một bữa tất niên thật vui vẻ, nhộn nhịp.
Coca-Cola vừa rót ra cốc đã hết ga, nhưng không sao, dù không có ga thì vẫn là thức uống ngon lành.
Cốt lẩu đã có sẵn, sau khi đổ nước vào là sôi ngay, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.
Đây là lần đầu tiên mọi người ăn muộn đến vậy, bụng đói lả, ăn uống như hổ đói vồ mồi, vét sạch hết thức ăn.
Họ ăn một lúc, bụng đã no, tâm trạng phấn khích khi xem chương trình lúc nãy lại trỗi dậy, thế là mọi người thi nhau bàn tán sôi nổi.
Mỗi một người đều có những ấn tượng và cảm xúc riêng về từng tiết mục, ai ai cũng muốn nói ra cảm nghĩ của mình, từng người từng người đều nói rất hăng say.
Những năm trước, tuy bọn họ cũng phải thức đêm để đón giao thừa nhưng hầu như chỉ cảm thấy mệt mỏi, đợi đến khuya thì hai mắt cũng díp lại.
Nhưng năm nay thì khác, không một ai cảm thấy buồn ngủ, bàn tán sôi nổi về những màn ca múa thần tiên vừa rồi, thỉnh thoảng lại ngân nga hát vài câu, ngẫm đi ngẫm lại.
Nói xong về các tiết mục trước, mọi người nhanh chóng nói sang bài hát cuối cùng, “Khó quên đêm nay”.
Tảo Nhi nghĩ ngợi rồi nói: “Ca khúc nhắc đến hai chữ, nghe giống như tên địa danh, một cái gọi là vạn dặm Thần Châu, một cái gọi là Tổ Quốc.”
“Phải chăng nơi ở của vị thần tiên này có tên là Thần Châu? Trên đất Châu ấy hẳn có nhiều nơi, mà một trong số đó là Tổ Quốc?”
Những người khác nghe vậy, cảm thấy rất có lý.
Chữ “Thần” với chữ “Tổ” này nghe rất oai phong, vừa nghe là biết đây ắt hẳn không phải nơi tầm thường, có khi lại là chốn cư ngụ của thần tiên thật.
“Có lý, có khi nào Phương Tiên Nhi của chúng ta cũng đến từ Thần Châu không?”
“Nhắc mới nhớ, các vị thần tiên vừa hát là mong cho Tổ Quốc ngày một tốt đẹp hơn. Nếu họ và Phương Tiên Nhi đến từ một nơi, có lẽ tâm nguyện cũng giống nhau, vậy sau này khi cầu phúc, chúng ta cứ nhắc đến Thần Châu, biết đâu sẽ làm Phương Tiên Nhi vui vẻ hơn!”
Trò chuyện thêm một lúc nữa, bữa cơm tất niên đã được bọn họ đánh chén sạch sẽ.
Mọi người tính toán thời gian rồi bước ra khỏi hang.
Năm mới sắp đến rồi.
Cả nhóm nhanh chóng quây quần bên Thịnh Quân, cảm thấy đã đến lúc, họ lập tức quỳ xuống đất, gửi lời chúc đầu tiên của năm mới đến Phương Tiên Nhi yêu quý nhất:
“Phương Tiên Nhi, năm mới xin chúc ngài pháp lực vô biên, chúng ta nhất định sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền bạc để thờ phụng, giúp ngài hồi phục!”
Nhờ phúc của Phương Tiên Nhi mà họ mới có được những cuộc gặp gỡ kỳ diệu, thậm chí hôm nay còn được xem những màn ca múa ở tiên giới, mở mang tầm mắt, đón năm mới một cách hạnh phúc và đặc biệt nhất!
Thịnh Quân không ngờ rằng mọi người còn chạy đến chúc phúc cho nàng, canh đúng thời điểm đến, rất nghiêm túc.
Nàng hơi cảm động, cũng gửi lời chúc mừng đến họ:
“Chúc mừng năm mới, mong các ngươi đều có cuộc sống tốt đẹp.”
Những người xưa cảm kích rơi nước mắt, vái tạ nàng.
Sau đó, Thịnh Quân nghe Tảo Nhi dè dặt hỏi: “Phương Tiên Nhi, xin hỏi ngài có phải đến từ Tổ Quốc, hay là Thần Châu không? Nếu không thể trả lời, xin hãy bỏ qua câu hỏi này, ta xin lỗi vì đã thất lễ!”
Cũng không phải Tảo Nhi muốn thăm do lai lịch của Phương Tiên Nhi.
Nàng ấy chỉ sợ lát nữa mọi người nói lời chúc phúc lại xảy ra nhầm lẫn, lỡ như Thần Châu không phải quê hương của Phương Tiên Nhi thì sẽ rất lúng túng.
Vẫn nên xác nhận cho chắc thì hơn.
Thịnh Quân nghe xong lập tức sững sờ, nhanh chóng hiểu ra, đại khái là nhờ công lao của bài “Khó quên đêm nay”.
Nàng gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, Thần Châu chính là Tổ Quốc, đó quả thật là quê hương của ta.”
Nhóm người xưa đã chứng thực được suy đoán của mình, tất cả đều yên tâm, nở nụ cười, rồi đồng thanh nói:
“Cầu cho Thần Châu phồn vinh thịnh vượng, sánh vai cùng ngày tháng, trường tồn cùng đất trời!”
Đây là lời chúc mà bọn họ đã nhờ Tống tú tài dạy cho, nghe thấy nghiêm trang hơn hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận