Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 104



Chỉ thế nhưng Lý Ma Tử còn nói rất đúng lý hợp tình, nói rằng đặt tên như vậy còn có thể được phù hộ, ăn xong còn có thể cảm thấy có sức lực hơn bình thường.
Cha Đại Ngưu thậm chí còn từng tin mấy lời quỷ quái này, sau khi về nhà còn thử hai lần, nhưng kết quả là cái rắm cũng không phải.
Đương nhiên, Đại Ngưu cảm thấy, Phương Tiên Nhi đặt tên bánh mì là mì thịt bò chắc chắn không phải là khoác lác giống như Lý Ma Tử mà nhất định có thâm ý khác.
Nhưng hắn cảm thấy, phương hướng mà hắn suy nghĩ không có vấn đề gì lớn.
Xét thấy bản thân Phương Tiên Nhi cũng không ăn thịt, Đại Ngưu càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý.
Nghe Tảo Nhi nói trước đó nàng ấy đi chùa miếu cầu Phật, hòa thượng trong miếu kia cũng không ăn thịt, nhưng bọn họ sẽ làm những thứ khác, gọi là thịt chay.
Đại Ngưu cũng không biết chính xác đó là cái gì, Tảo Nhi cũng chưa từng nói, nhưng chắc chắn không phải là thịt thật.
Thịnh Quân không biết Đại Ngưu đã sắp hiểu thấu đáo Phật lý của bản thân rồi.
Vừa rồi nghe Đại Ngưu nói như vậy, nàng không khỏi nghĩ thầm, quả nhiên trong món thịt lợn xé vị cá không có cá, trong món mì bò kho cũng không có thịt bò, loại vấn đề này từ xưa đến nay đều là vấn đề rất đáng suy ngẫm!
Thấy Đại Ngưu vẫn còn đang lẩm bẩm, Tống Hàm Thanh thở dài, cắt ngang suy nghĩ của hắn: “Pháp quang của Phương Tiên Nhi vẫn còn sáng, có cần chạm vào không?”
Đại Ngưu hoàn hồn, quay đầu nhìn thoáng qua. Quả thật vẫn sáng nhưng cũng sáng không nhiều lắm, ngoại trừ mấy loại mì ăn liền và nước đường có thể chọn, những thứ khác cũng chỉ còn rau quả khô.
Hắn bước tới điểm lên chùm sáng của rau quả khô, tất cả pháp quang liền hoàn toàn tắt ngúm.
Tống Hàm Thanh tiến tới nhìn bao bì: “Rau củ quả sấy khô khử nước.”
Đồ phơi bằng gió cho khô không phải là bị mất nước đó sao, cái tên này cũng giống như ngày thường bọn họ gọi, Đại Ngưu thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện của Phương Tiên Nhi kết thúc.
Đại Ngưu nhe răng cười nói: “Hàm Chương ca, ta đã dẫn ngươi tới cho Phương Tiên Nhi gặp mặt rồi, sau này chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau, chung sống thật tốt. Có chuyện gì ngươi đều có thể nói với chúng ta, chỉ cần có thể làm, nhất định mọi người sẽ giúp ngươi làm tốt.”
Tống Hàm Thanh chắp tay với hắn: “Ta biết rồi, ngày sau làm phiền các ngươi giúp đỡ nhiều hơn.”
“Dễ nói dễ nói!”
Hai người mang theo đồ vật đi về phía sơn động bên kia. Khi đến gần, chợt nghe thấy mấy tiếng ồn ào thật lớn, hình như là truyền ra từ trong động mấy người Lưu Nhị Sơn.
Đại Ngưu nghe thấy vậy, trong lòng ngứa ngáy, định đi qua đó góp vui liền quay đầu nói với Tống Hàm Thanh: “Hàm Chương ca, ngươi cầm đồ vật trở về nghỉ ngơi một chút đi, ta đi xem mấy người bên Nhị Sơn thúc có cần ta giúp gì không!”
Tống Hàm Thanh lơ đãng gật đầu, ôm đồ vật trở về trong sơn động.
Đại Ngưu xoay người, bước nhanh vào sơn động mà mấy người Lưu Nhị Sơn đang ở.
Vừa nhìn, quả nhiên náo nhiệt, thì ra người Lý gia mấy ngày nay sống xa cách giờ đã tập trung đông đủ, đang bàn tính chuyện sắp xếp những ngày sau.
Bên kia Lý bà tử một tay ôm Tây Nương, một tay ôm Thu Nương nói chuyện: “Nhị Nha ngoan của ta, còn có Thu Nương nữa, hai đứa đã phải chịu khổ rồi, về sau cả nhà chúng ta phải ở cùng một chỗ, không phải chịu ấm ức nữa!”
Tây Nương tựa đầu vào vai bà ấy, lầm bầm nói: “Nương đừng chê con là tốt rồi. Đúng rồi nương, nếu đã rời khỏi hầm phân Trương gia kia thì con muốn đổi họ cho Thu Nương và Đông Ca Nhi, miễn cho hai đứa nhỏ dính ôn dịch nhà hắn!”
Lý bà tử gật đầu: “Cũng đến lúc sửa lại rồi, vậy thì lấy cùng họ của chúng ta đi, đều là nòi giống Lý gia chúng ta cả.”
Nhắc tới cũng vừa khéo, bà ấy và Lý lão hán đều mang họ Lý, thê tử Lý Phát Tông cưới về cũng là họ Lý, Tây Nương thì không cần phải nói, hiện giờ hai đứa cháu cũng sửa họ, đi tới chỗ nào cũng có thể nhìn ra là người một nhà.
Thu Nương và Đông Ca Nhi nghe thấy như vậy đều cảm thấy rất vui vẻ, mấy ngày nay ở trong lòng hai người, chỉ có Lý gia mới được coi là nhà của bọn họ.
Sau đó là một số việc lặt vặt.
Thu Nương chỉ nhỏ hơn Tảo Nhi một tuổi, vừa quay về liền gia nhập đội ngũ đi kiếm đồ ăn. Đông Ca Nhi chơi với đám Hạnh Nhi, bình thường cũng giúp làm những chuyện trong khả năng của mình.
Nói xong những lời này, tạm thời cũng không còn việc gì khác, mọi người đều trở về nghỉ ngơi.
Đại Ngưu vốn đứng ở bên cạnh, câu được câu không nói chuyện với bọn Lưu Nhị Sơn, thấy đã xem náo nhiệt xong rồi cũng định rời đi.
Lưu Nhị Sơn buồn cười vỗ vào gáy hắn: “Tiểu tử thối, ta biết ngươi tìm thúc nói chuyện chỉ là ngụy trang thôi, tròng mắt sắp lòi ra khỏi hốc mắt rồi kìa, mau về trong sơn động của mình ngủ đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận