Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại
Chương 589
[Thịnh Quân, ngài cũng đừng tự ăn năn hối hận nữa, ta nói cho ngài biết vậy. Có nhiều thế giới song song như vậy, khoá với hệ thống đương nhiên không chỉ có một mình ngài, ngài biết kết cục của những người khác là như nào không?]
Thịnh Quân lắc đầu.
[Có người mới bắt đầu còn có thể giữ vững được ước nguyện ban đầu, nhưng sau khi máy hút bụi tự động xuất hiện, sẽ tiến hoá thành hình người, ký chủ của hệ thống có thể nhập vào người máy, tương đương với có một cơ thể mạnh mẽ, lúc đó sẽ có rất nhiều người không khống chế được mà thay đổi. Còn có người từ đầu đến cuối đều muốn bản thân làm Đế vương, hoặc chỉ là hưởng thụ niềm vui của việc thông qua bố thí để có được sự kính ngưỡng của người khác. . . Có thể đổi được tín ngưỡng toàn tâm toàn ý, chỉ có trái tim kiên định nhất và thiện ý thuần tuý nhất.]
[Ngài đừng cho rằng phẩm chất lương thiện và chân thành là thứ có đầy đường, thế nhưng đó là một trong những tài phú có sức mạnh lực lượng trân quý nhất trên thế giới này.]
[Có lẽ có rất nhiều ký chủ quá coi nhẹ sự lương thiện, vậy nên cuối cùng trở thành, ừm, mới chỉ có ngài trở thành Thần của máy bán hàng tự động.]
Dường như Thịnh Quân nghe hiểu rồi, nàng dần dần vui lên.
Nói thật, trong cuộc đời của nàng rất ý khi đạt được sự công nhận như vầy, điều này còn khiến nàng vui hơn cả việc biết được bản thân thành Thần.
Nhưng rất nhanh, nàng lại có chút phiền muộn.
Kỳ thật, bây giờ nơi này đã không cần nàng nữa rồi.
Sau khi nàng rời đi, máy bán hàng tự động và siêu thị đều có thể giữ lại mười năm, cho dù biến mất rồi, mấy người Tảo Nhi còn có sách vở phong phú như vậy, chắc chắn nước Phương sẽ phát triển càng ngày càng tốt.
Chỉ là, sống với nhau lâu như vậy, Thịnh Quân cũng có chút không nỡ.
Nhưng nàng cũng nên nhanh chóng về nhà, nói không chừng cha mẹ vẫn đang chờ nàng.
"Hệ thống, ta muốn trước khi rời đi, chính thức chào tạm biệt bạn bè."
Thịnh Quân rất nhanh truyền tin cho Tảo Nhi.
Các thôn dân lúc đầu của Phương gia thôn nhận được thư, rất nhanh đã sắp xếp công việc, chạy từ các nơi đến.
Thấy mọi người đến đông đủ, Thịnh Quân liền mở miệng nói:
"Thật sự rất cảm ơn mọi người, năng lượng của ta bây giờ đã hoàn toàn khôi phục. Bây giờ cũng đến lúc nói lời tạm biệt với mọi người."
Đối với chuyện Phương Tiên Nhi muốn rời khỏi, mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Chỉ là lúc này nàng thật sự phải đi rồi, tất cả mọi người không nhịn được rơi nước mắt.
Tất cả mọi người ở đây mãi mãi cũng không quên được, vào lúc bọn họ khó khăn nhất, là Phương Tiên Nhi kéo bọn họ ra khỏi vũng bùn.
"Xin ngài, sau này nhất định phải bảo trọng. Chúng ta cũng sẽ cố gắng sống thật tốt, vĩnh viễn khắc ghi niềm tin Đại Đồng vào trong tim." Tảo Nhi cúi đầu nói.
Cổ đại cũng không có thói quen xưng ngài, mấy người Tảo Nhi cũng là gần đây từ trong sách học được cách dùng mới, cuối cùng lúc này cũng có cơ hội dùng được nó, không ngờ là ở trường hợp chào tạm biệt Phương Tiên Nhi.
Thịnh Quân cũng lặng yên lau nước mắt, nhưng nàng cũng không quên chuyện chính, vội vàng nói mấy câu về kỳ hạn mà máy bán hàng tự động tồn tại, để cho mấy người Tảo Nhi có cái chuẩn bị.
Không nhịn được nói mấy lần, sau khi đám người Tảo Nhi chắc chắn đi chắc chắn lại rằng đã nhớ, Thịnh Quân liền chào hỏi qua với hệ thống, chuẩn bị về thế giới hiện thực.
Nàng sợ ở lâu thêm chút nữa, bản thân sẽ không nỡ đi. Nhưng nàng đúng là nên về nhà rồi.
[Đếm ngược trở về thế giới cũ, 10, 9, 8, 7. . .]
Bên tai vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống.
Trước mắt bao người, hư ảnh bản thể của Thịnh Quân dần dần lộ ra thân hình trên không trung.
Tảo Nhi các nàng nhìn thấy thân ảnh lóe lên ánh sáng trắng chói mắt ấy, ngạc nhiên trợn to mắt.
Hình như, đây vẫn là lần đầu tiên các nàng ấy nhìn thấy hình dáng thật của Phương Tiên Nhi!
Mặc dù vẫn là thấy không rõ khuôn mặt, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra một đầu tóc đen ngắn ngang vai, còn có áo sơ mi trắng đến chói mắt và cái quần màu xanh da trời.
Nhưng đây chính là Phương Tiên Nhi chân thực!
Thịnh Quân cũng cảm giác được trạng thái thân thể của bản thân lúc này, nhân lúc có thể thể hiện vẻ mặt, liền cúi đầu xuống mỉm cười với mấy người Tảo Nhi.
Nàng bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó.
"Đúng rồi, vẫn luôn quên không nói."
"Ta thật sự rất thích cách gọi Phương Tiên Nhi."
"Nhưng mà, tên thật của ta là Thịnh Quân, Thịnh trong thịnh thế, Quân trong ngọc quân. Thật sự rất hân hạnh khi được quen biết với mọi người."
"Chúc mọi người có một tương lai tươi sáng, hẹn gặp lại."
Chương 590-Ngoại truyện 1:
Ngoại truyện 1
“Thiên hạ Đại Đồng, sẽ không còn ai phải chịu đói chịu rét, sẽ không còn ai phải lưu lạc khắp nơi…”
Trên màn hình tivi, một cái máy trông giống như cái tủ đứng sừng sững trên núi. Giọng nói của nữ tử như truyền đến từ bốn phương tám hướng, vô cùng dịu dàng nhưng lại tràn đầy sức mạnh.
Tôn Sùng Quân ngồi trên ghế sofa xem không chớp mắt, trên tay còn bưng một bát mì tôm vị bò hầm. Thỉnh thoảng, cô dùng đũa gắp lên, húp xì xụp.
Người bạn ngồi cạnh cô cũng chăm chú nhìn vào tivi, người bạn không nhịn được mở miệng nói: “Nói về kinh điển, vẫn phải kể đến bộ phim được quay sớm nhất ‘Phương Tiên Nhi truyện’ này. Mặc dù mãi đến cuối phim Phương Tiên Nhi mới xuất hiện dưới hình dạng người, chỉ thoáng hiện lên một chút thôi nhưng lại mang đến cảm giác cốt truyện và tình tiết của bộ phim này chân thực và đáng tin cậy nhất.”
Tôn Sùng Quân nuốt một miếng mì, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: “Đúng vậy, hai chúng ta có cùng quan điểm đó.”
Kể từ khi ngành công nghiệp phim ảnh phát triển, có thể nói các tác phẩm liên quan đến đề tài Phương Tiên Nhi đã được quay rất nhiều, thuộc thể loại kinh điển trường tồn không bao giờ lỗi thời.
Dù sao thì Phương Tiên Nhi chính là chỗ dựa tinh thần, là trụ cột trong lòng người dân nước Phương.
Chỉ cần không quá vô lý hoặc cố tình bôi đen, người dân nước Phương đều rất sẵn lòng ủng hộ và mua vé.
Nhưng nếu quay quá nhiều tác phẩm cùng loại cũng không tốt. Để tránh trùng lặp nhàm chán, ít nhiều cũng phải thêm một số điểm sáng tạo.
Vì vậy, Phương Tiên Nhi đã xuất hiện trong các tác phẩm phim ảnh lớn nhỏ với nhiều hình tượng và thiết lập nhân vật khác nhau.
Ví dụ như ‘Phàm Quân Đăng Tiên Truyện’, kể về Phương Tiên Nhi Thịnh Quân lấy thân xác người thường trở thành nhà lãnh đạo vĩ đại, cuối cùng đắc đạo thành tiên.
Ngoài bộ này ra, còn có những đề tài tương tự như ‘Ghi Chép Cứu Thế Của Tiên Quân Bàn Tay Vàng’. Phương Tiên Nhi trong đó cũng là người thường nhưng so với ‘Phàm quân’ thì có nhiều yếu tố kỳ ảo hơn. Bộ phim kể về việc sau khi Phương Tiên Nhi được đầu thai chuyển kiếp đã nhặt được một bàn tay vàng, sau đó vô tư dùng nó để phổ độ chúng sinh.
Còn có một bộ ‘Tiên Quân Chi Giáng Thế Thần Thông’, kể về việc vốn Phương Tiên Nhi là tiên quân trên trời, hạ phàm cứu thế trong nước sôi lửa bỏng.
Ngoài ra còn có loại phim như ‘Xuyên Việt Chi Phúc Khí Bảo Tiên’. Phương Tiên Nhi trong đó là một người hiện đại xuyên không trở về thời cổ đại phát sáng phát nhiệt các kiểu.
Cũng phải kể đến bộ phim đang khá hot gần đây là ‘Đến Từ Phương Tinh Của Bạn’.
Trong phim, Phương Tiên Nhi Alpha là một người ngoài hành tinh lai giữa hai chủng tộc đến từ một hành tinh xa xôi, mang theo công nghệ cao cấp đến nước Phương ở hành tinh mẹ Lam Tinh, kết giao tình bạn sâu sắc với người dân nơi đây.
Người dân nỗ lực phát triển khoa học công nghệ, giúp Phương Tiên Nhi sửa chữa con tàu vũ trụ bị hỏng, còn Phương Tiên Nhi thì giúp mọi người phát triển xây dựng. Tóm lại đây là một bộ phim về sự tương trợ cảm động giữa hai bên.
Những đề tài này nghe có vẻ rất đa dạng và kỳ lạ nhưng thực tế lại bao gồm một số phỏng đoán chính thống liên quan đến Phương Tiên Nhi: thuyết thần tiên giáng thế, thuyết phàm nhân cứu thế, thuyết người xuyên không và thuyết công nghệ cao cấp.
Hiện nay, thuyết thần tiên giáng thế vẫn là thuyết phổ biến nhất, chủ yếu là chịu ảnh hưởng của bộ danh tác ‘Truyền thuyết Phương Quân’ của nước Phương.
Bộ sách này do những người chủ sự khai quốc đầu tiên chủ trì biên soạn, mặc dù là sách kể chuyện nhưng nội dung rất chi tiết, mọi người đều cảm thấy khá đáng tin.
“Sùng Quân, cậu thấy thuyết nào đáng tin hơn? Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như cậu là hậu duệ của bà Tôn Bạch Âu - vị chủ sự đầu tiên thời khai quốc, chắc hẳn biết không ít tin tức nội bộ nhỉ!” Người bạn hào hứng nói.
“Tôi thực sự rất hâm mộ cậu! Bà Bạch Âu là người mà tôi kính trọng nhất, bà ấy là con gái của một người thợ mộc ở nông thôn, một đường phấn đấu trở thành chủ sự khai quốc. Khi còn chưa lớn bằng tôi, bà ấy đã có thể ổn định tình hình hỗn loạn lúc bấy giờ, đây quả là một bản lĩnh đáng nể! Đúng rồi, nói đến chuyện này, tình cảm của bà ấy và ông Chung Tứ cũng rất đáng ngưỡng mộ, hẳn là từ thời điểm đó nước Phương của chúng ta chính thức định ra chế độ hôn nhân một vợ một chồng, quyền lợi liên quan đến hôn nhân cũng bắt đầu được hoàn thiện hơn!”
“Họ Tôn của các cậu có nhiều người tài giỏi thật, em gái của bà Bạch Âu là Hồng Quỳnh cũng là một nhân vật lợi hại không kém, thích chạy đến những nơi gian khổ bị lưu đày để phát triển…”
Tôn Sùng Quân chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Chương 591. Ngoại truyện 2:
Ngoại truyện 2
Ở nước Phương, ngay cả hậu duệ của chủ sự khai quốc cũng chỉ là một biểu tượng vinh quang, trên thực tế sẽ không có nhiều đặc quyền và ưu đãi, chủ yếu vẫn dựa vào chính mình.
Tóm lại, ở đất nước này, chỉ cần nỗ lực, chắc chắn sẽ cuộc sống sẽ không quá tệ.
Không chỉ họ Tôn, mà họ Hà nổi tiếng trong Phương Quân cũng vậy.
Tổ tiên của họ Hà nổi tiếng có ba anh em, anh cả Hà Bôn Tinh và chị hai Hà Thúy Vi đều là danh tướng trong Phương Quân.
Anh ba Hà Vân Huy danh tiếng không quá nổi bật nhưng cũng lập được không ít thành tích chính trị thực tế.
Ngoài ra còn có Lý Chấn Cương, Chung Nguyệt Hằng vân vân, đều là những nhân vật có tên có họ trong sử sách nước Phương.
Nói đến chuyện này, việc khảo cổ những cái tên thân mật của những nhân vật lịch sử này cũng là một thú vui lớn trong cuộc sống hàng ngày của mọi người.
Một nhóm công thần lợi hại như vậy, chiến công đầy mình, nhìn những bức chân dung còn lưu lại thì có thể thấy họ cũng đều là những người phong lưu nho nhã, kết quả nhìn lại tên từng dùng, thế mà đều là những từ như Đại Ngưu Thiết Trụ, không hiểu sao lại có cảm giác dễ thương trái ngược.
Nghĩ đến đây, Tôn Sùng Quân không nhịn được bật cười, cuối cùng cũng kéo được dòng suy nghĩ đang lơ đãng của mình trở về.
Thật ra, bạn cô ấy nói không sai, là hậu duệ của họ Tôn, cô ấy thực sự biết một số thông tin bí mật chưa từng được công khai.
Nhưng nói thật, càng hiểu biết nhiều về Phương Tiên Nhi, ngược lại càng khiến mọi người nảy sinh lòng kính sợ, không dám tùy tiện đưa ra kết luận. Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là Phương Tiên Nhi tuyệt đối không phải là phàm nhân.
Cá nhân Tôn Sùng Quân cảm thấy, Phương Tiên Nhi có thể là một sự tồn tại vĩ đại do khoa học và thần học va chạm lẫn nhau tạo ra. Nhưng dường như Phương Tiên Nhi lại hy vọng mọi người tin vào khoa học hơn, trong các ghi chép khác nhau đều cố tình làm mờ đi dấu vết thần thông của mình.
Trong hồi ký của tổ tiên Bạch Âu cũng dặn dò, không được đem những chi tiết đó ra nói.
Mặc dù bây giờ người dân nước Phương đều rất kính trọng Phương Tiên Nhi nhưng nhiều hơn là tôn sùng như một vị lãnh tụ, lúc nào cũng ấm áp ghi nhớ trong lòng, rất ít người tôn Phương Tiên Nhi lên như một vị thần xa cách.
Nếu muốn so sánh thì cô giống như người mẹ chung của mọi người hơn.
Mọi người đều biết rõ, Phương Tiên Nhi là người chân thành bình đẳng yêu thương mọi người, nếu cô còn đang nhìn ngắm thế gian, chắc chắn cũng không nỡ để bất kỳ ai chịu khổ.
Cho đến tận ngày nay, những dấu vết của Phương Tiên Nhi đã bao trùm cuộc sống của mọi người.
Lấy chuyện đặt tên làm ví dụ, dạo trước cục thống kê trong nước đã công bố một số liệu, thế mà những cái tên có liên quan trực tiếp đến Phương Tiên Nhi chiếm đến năm mươi phần trăm tổng số tên người.
Ví dụ như chính tên của cô ấy, Tôn Sùng Quân, mang ý nghĩa tôn sùng Phương Quân, hơn nữa tên thật của Phương Tiên Nhi có chữ Quân, mẹ cô ấy cũng hy vọng có thể nhờ đó mà cô ấy được hưởng chút phúc, cũng trở thành một người có tình thương to lớn.
Số liệu thống kê như vậy còn chưa bao gồm những từ ngữ liên quan gián tiếp đến Phương Tiên Nhi, nếu tính toán cẩn thận, ước tính sẽ có nhiều người hơn nữa.
Sau một hồi suy nghĩ lan man, Tôn Sùng Quân nói: “Cá nhân tôi thì tin vào thuyết khoa học hơn, hy vọng chờ đến khi chúng ta phát triển khoa học đến trình độ cao hơn, cũng có thể làm được nhiều điều kỳ diệu hơn.”
Người bạn nghe vậy có vẻ hơi không thỏa mãn: “Này này, cậu nói thế thì nghiêm túc quá rồi, thật sự không có tin tức vỉa hè nào có thể chia sẻ với tôi sao?”
Tôn Sùng Quân xòe tay: “Cậu muốn nghe gì? Những chuyện tôi biết, cậu đều có thể tìm được ở thư viện và bảo tàng mà! Câu nói đó là thế nào nhỉ, sau khi nước Phương được thành lập thì không cần phải khảo cổ nữa.”
Người bạn lắc đầu lắc cổ thở dài: “Cũng đúng nhỉ…”
Ở thời đại của bọn họ, chuyên ngành khảo cổ chủ yếu khảo cổ thời kỳ trước nước Phương.
Không phải là vì nước Phương mới chỉ tồn tại có vài trăm năm.
Mà là từ sau khi nước Phương được thành lập đã có ý thức bảo vệ di tích văn vật.
Cho dù là tài liệu giấy hay hiện vật đều được bảo quản cẩn thận trong thư viện và bảo tàng đời đầu. Xuyên suốt lịch sử, hẳn các ghi chép liên quan đến nước Phương là nhiều nhất và rõ ràng nhất.
Chương 592. Ngoại truyện 3:
Ngoại truyện 3
Giống như bao bì mì ăn liền và bánh quy nén xuất hiện sớm nhất, đều được niêm phong bằng phương pháp đặc biệt, hiện nay đang được trưng bày trong bảo tàng. Đồ thủy tinh dễ bảo quản hơn thì càng không cần phải nói.
Còn có tượng pháp tủ thờ bằng gỗ và đá mà trước đây bá tánh cúng cho Phương Tiên Nhi vân vân, hiện nay cũng được bảo quản nguyên vẹn.
Hơn nữa, sau khi nước Phương thành lập thì phát triển rất nhanh, đôi khi đào hang sửa đường tìm thấy di vật của triều đại trước cũng đều sẽ bảo vệ cẩn thận.
Có thể nói là đã giúp ích rất nhiều cho hoạt động khảo cổ của hậu thế.
Tất nhiên, chính vì di vật được bảo quản nguyên vẹn nên thời hiện đại mới xuất hiện nhiều tranh cãi như vậy, đủ loại suy đoán không ngừng xuất hiện.
Dù sao, trước khi có nước Phương, các triều đại vẫn còn phong kiến và lạc hậu. Nhưng từ khi dấu vết của Phương Tiên Nhi xuất hiện, chỉ sau một đêm, dường như đủ loại đồ tốt tiên tiến đều mọc lên như nấm sau mưa.
Người dân nước Phương giống như những đứa con cưng của trời, được sống những ngày tháng tốt đẹp không thể tưởng tượng nổi. Cũng từ đó mà nước Phương mà trở thành bá chủ thế giới.
Nói đến những chuyện này, hai người không khỏi ưỡn ngực, vô thức có chút tự hào nho nhỏ.
Người bạn hào hứng nói: “Mặc dù nghe có vẻ hơi ngông cuồng nhưng tôi dám nói cái danh bá chủ thế giới này mà đổi cho quốc gia nào khác làm, cũng tuyệt đối không thể làm tốt hơn chúng ta!”
Tôn Sùng Quân vô cùng đồng ý.
Từ sau khi nước Phương phát triển, về cơ bản các nước nhỏ xung quanh đều được giúp đỡ, được hưởng lợi.
Cứ hỏi xem trong thời kỳ khó khăn nhà nào chưa từng ăn lương thực cứu tế của nước Phương? Nhà nào bị nhiễm bệnh dịch mà chưa từng được đội y tế tình nguyện của nước Phương hỗ trợ? Chưa từng sử dụng kỹ thuật tiêm vắc-xin đậu mùa do nước Phương truyền ra? Chưa từng ăn viên đường phòng ngừa bại liệt do họ sản xuất?
Ai phát triển khoa học kỹ thuật mà chưa từng đến nước Phương để học hỏi kinh nghiệm?
Tàu của ai gặp chuyện trên biển mà chưa từng được hải quân nước Phương cứu hộ?
Cho dù là Nhật Bản có chút ân oán với tổ tiên, họ cũng không làm quá đáng, còn cho không ít cơ hội giao thương, bình thường cũng đối xử với người dân Nhật Bản bằng tấm lòng chân thành.
Dưới ảnh hưởng của tư tưởng Đại Đồng của Phương Tiên Nhi, sau khi nước Phương trở nên hùng mạnh, nắm trong tay khoa học kỹ thuật và vũ khí tiên tiến nhất thế giới nhưng vẫn mang một trái tim lương thiện bao dung, nguyện dùng nhiệt huyết đối đãi với mọi người, chưa từng áp bức tấn công bất kỳ quốc gia vô tội nào.
Có thể nói, nước Phương của họ hoàn toàn dùng sức hấp dẫn của chính mình để đạt được vị thế quốc gia đứng đầu thế giới, chứ không phải dùng vũ lực đàn áp hay cướp bóc.
Không nói đến những ân đức của tổ tiên, chỉ nói đến sự thật hiện tại, các ngành nghề sản xuất của họ đều có lợi cho toàn cầu!
Nếu là người khác, có lẽ đã sớm tỏ vẻ kiêu ngạo rồi.
Nhưng trong xương cốt người nước Phương lại mang theo một loại tính cách khiêm tốn bẩm sinh, trong lòng luôn có chừng mực, hành sự luôn có giới hạn, chỉ biết làm tốt hơn, bao dung hơn.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không có ai tự cho mình là đúng, cho rằng người nước Phương dễ bắt nạt.
Cứ nói đến những chủ đề này là không nhịn được phấn khích.
Nói thêm một lúc nữa, người bạn đứng dậy nói: “Nói nhiều hơi khát, không muốn uống nước, nhà cậu cũng không có đồ uống, tôi xuống dưới mua hai lon nước, cậu muốn uống gì?”
“Đều là lỗi của tôi, tiếp đãi không chu đáo, không ngờ cậu lại đến vào lúc này.”
Tôn Sùng Quân cười nói: “Chủ yếu là bên ngoài có nhiều máy bán hàng tự động như vậy, mua đồ uống hay gì cũng tiện, bình thường tôi lười tích trữ đồ ở nhà. Làm sao có thể để khách như cậu phải trả tiền được, chúng ta cùng nhau ra ngoài mua, tôi trả tiền!”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài cửa. Nói đến máy bán hàng tự động, cái tên này được truyền lại từ rất sớm, bản chất của loại máy này chính là một loại máy bán hàng tự động.
Ở nước Phương, ở đâu cũng có thể nhìn thấy máy bán hàng tự động, bán đủ thứ đồ. Nước Phương không chỉ thích cải tiến và sử dụng những loại máy như vậy, mà còn xuất khẩu khá nhiều mẫu mã tiên tiến cho các quốc gia khác.
Chương 593. Ngoại truyện 4:
Ngoại truyện 4
Cũng vì vậy mà có được mỹ danh là “đất nước Tiên cơ”, cũng coi như là một loại tập tục và văn hóa.
Ở khu dân cư của nước Phương, hành lang của mỗi tòa nhà đều sẽ đặt một máy bán hàng tự động bán các nhu yếu phẩm sinh hoạt, rất tiện lợi khi cần dùng đến. Tuy nhiên dù sao máy bán hàng tự động cũng có dung tích hạn chế, những thứ đa dạng hơn vẫn phải đến cửa hàng tiện lợi và siêu thị để mua.
Nói đến thì lúc đầu Phương Tiên Nhi đã dùng máy bán hàng tự động để giúp đỡ người dân.
Mặc dù nhìn có vẻ là trao tay đổi tay nhưng nếu nghiên cứu kỹ giá cả thời đó thì có thể thấy, thực tế là Phương Tiên Nhi đang làm việc thiện. Cho dù là bây giờ, số tiền đó cũng không mua được gì, huống chi là vào thời đại thiếu thốn vật tư như vậy.
Nếu Phương Tiên Nhi muốn, hoàn toàn có thể tìm đến những gia đình giàu có, bán đại cái gì cũng có thể đổi được vô số vàng bạc. Nhưng cô chưa bao giờ làm như vậy.
Thậm chí trong “Bạch Âu hồi ức lục” được truyền lại trong họ Tôn vào thời điểm đặc biệt khó khăn trước đây, tiền của họ không còn nhiều, Phương Tiên Nhi chỉ nhận quả rừng và cỏ dại trên núi, vốn dĩ chẳng đáng giá bao nhiêu tiền.
Trong lúc suy nghĩ, hai người đã ra khỏi cửa nhà, đi đến trước máy bán hàng tự động bán đồ uống và đồ ăn nhẹ đặt ở hành lang: “Tôi uống một lon Coca... thôi, dưỡng sinh một chút, vẫn là uống một chai nước điện giải đi!” Người bạn nói.
Tôn Sùng Quân gật đầu, thao tác đơn giản trên máy hai lần, sau đó quẹt điện thoại, lấy hai chai nước điện giải ra đưa cho người bạn. Loại nước này cũng là một loại đồ uống cổ điển được lưu truyền lâu đời ở nước Phương.
Hai người vừa uống nước, đột nhiên người bạn nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, cậu đã nhận băng vệ sinh tháng này chưa?”
Tôn Sùng Quân lắc đầu: “Chưa đâu, cũng không vội.”
“Cũng đúng, dù sao ở đâu cũng có thể nhận, cứ đợi đến gần ngày rồi nói sau.”
Phụ nữ ở nước Phương, mỗi tháng đều có thể nhận được một túi băng vệ sinh, đây đều là quy định do tổ tiên truyền lại.
Có thể đến cửa hàng phúc lợi để đăng ký nhận những đồ dùng này, hoặc cũng có thể trực tiếp tìm máy bán hàng tự động cung cấp băng vệ sinh để nhận, nói chung là rất tiện lợi.
Hồi nhỏ, Tôn Sùng Quân cứ nghĩ cả thế giới đều như vậy, mãi đến khi đi du lịch nước ngoài vài chuyến, cô ấy mới phát hiện ra những chuyện mà họ coi là bình thường ở những nơi khác lại là chuyện rất hiếm thấy.
Ở nhiều quốc gia, phụ nữ có được dùng băng vệ sinh hay không còn là một vấn đề, cho dù có được dùng thì mỗi tháng cũng phải chi thêm một khoản.
Điều này cũng khiến Tôn Sùng Quân cảm nhận sâu sắc việc được sinh ra ở nước Phương là một điều may mắn như thế nào.
Sau khi trở về nước, Tôn Sùng Quân còn đăng ký tham gia một số hoạt động hỗ trợ quốc tế, quyên góp không ít băng vệ sinh cho những người phụ nữ ở những nơi khó khăn.
Hai người trò chuyện, đồ uống trong tay cũng dần cạn, họ vứt lon đi, chưa muốn về nhà liền tính xuống lầu đi dạo.
Môi trường xanh - sạch - đẹp ở nước Phương rất tốt, chất lượng không khí ở hầu hết các nơi đều được duy trì rất tốt.
Hàng ngày sau khi tan học tan sở, mọi người đều thích đi dạo hít thở không khí trong lành rồi mới về nhà.
Áp lực cuộc sống ở nước Phương không lớn, bởi vì các chế độ bảo đảm liên quan đến học tập và lao động đều rất hoàn thiện.
Cho dù là ở Thủ đô Hưng Hòa của họ, cuộc sống cũng vậy, nhịp sống rất thoải mái.
Mỗi ngày làm việc không được quá sáu tiếng, ngày lễ và ngày nghỉ cũng rất nhiều, mọi người đều có nhiều thời gian để hòa mình vào thiên nhiên và tận hưởng cuộc sống.
Nước Phương là một quốc gia rất coi trọng tình cảm, có lẽ cũng vì mọi người có nhiều thời gian ở bên người thân và bạn bè nên mối quan hệ giữa người với người rất chặt chẽ, tình cảm cũng rất sâu đậm.
Bình thường, Tôn Sùng Quân và người bạn cũng đợi đến sau giờ tan sở mới hẹn nhau gặp mặt trò chuyện nhưng hôm nay là ngày nghỉ, hai người đã gặp nhau từ sớm, buổi tối còn hẹn thêm một số bạn bè khác cùng nhau thư giãn vui chơi.
Vừa mới đi xuống lầu, hai người đã phát hiện ra rằng trời mưa.
Mưa cũng tốt, trời không còn nóng nữa: “Lên lấy ô rồi ra ngoài đi dạo tiếp”, Tôn Sùng Quân nói.
Chương 594. Ngoại truyện 5:
Ngoại truyện 5
Trông mưa không lớn lắm, đi dạo trong mưa cũng khá thoải mái. Tuy nhiên, cho dù có mưa lớn thì trên mặt đất cũng sẽ không đọng quá nhiều nước.
Bởi vì dưới chân họ là con đường được trang bị những biện pháp thoát nước tiên tiến nhất thế giới.
Hệ thống thoát nước của tất cả các thành phố ở nước Phương đều được xây dựng từ rất sớm nhưng dù xét về góc độ kỹ thuật hay chất lượng thi công thì đều rất tốt.
Quên mất vào năm nào, một quốc gia nhỏ lân cận xảy ra nhiều trận mưa lớn, hệ thống thoát nước của thành phố lại làm rất kém, ngập úng gây thiệt hại nặng nề.
Sau đó, họ đã mời các chuyên gia của nước Phương đến giúp đỡ, trùng tu lại toàn bộ hệ thống thoát nước.
Quốc gia của họ đã làm không ít những việc tương tự như vậy.
Vì vậy, trên thế giới đã lưu truyền một câu nói, rằng nước Phương là “Mẫu quốc” được công nhận, bởi vì giống như mẹ vậy, đáng tin cậy và mạnh mẽ, luôn có thể đứng ra vào những thời điểm quan trọng.
Hai người trở về lấy ô, cầm ô đi dạo trên phố, thấy ven đường có một hiệu sách nên vô thức rẽ vào.
Mặc dù ngày nay công nghệ phát triển, các loại hình giải trí liên tục xuất hiện nhưng người dân nước Phương vẫn không bỏ việc đọc sách giấy.
Có lẽ là do ảnh hưởng của lịch sử truyền thống, người dân nước Phương không có sách giấy giống như cá không có nước, rất khó chịu.
Trên phố, hiệu sách giống như các cửa hàng đồ ăn nhẹ, có thể thấy ở khắp mọi nơi, đi một đoạn là thấy một hiệu.
Mỗi tháng còn có hai ngày đọc sách, trong hai ngày này, tất cả mọi người đều sẽ tĩnh tâm đọc một cuốn sách.
Đây cũng có thể coi là một trong những phong tục truyền thống của nước Phương.
Có một câu nói lưu truyền rằng, những người thích đọc sách sẽ được Phương Tiên Nhi chú ý, có được trí tuệ và bộ não thông minh.
Xem sách trong hiệu sách một lúc, hai người lại đi ra, phát hiện trời cũng đã tạnh mưa.
“Đi dạo thêm mười phút nữa, chúng ta sẽ về lái xe đến sân bay”, Tôn Sùng Quân liếc nhìn thời gian rồi nói.
Tối nay, họ có một người bạn từ Nha Thành đến, còn phải tiếp đón người ta, buổi tối đã hẹn nhau ăn lẩu.
Ẩm thực của nước Phương vô cùng phong phú nhưng chắc chắn lẩu là một trong những món ăn được mọi người yêu thích nhất, đặc biệt là lẩu cà chua, hương vị cổ điển phù hợp với mọi lứa tuổi, có một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng người dân nước Phương.
Nói đến lẩu, người bạn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hào hứng nói: “Đúng rồi, trong lịch sử của chúng ta, lẩu cà chua xuất hiện sớm hơn cả cà chua, vì vậy tôi nghĩ dù thế nào đi nữa, chắc chắn Phương Tiên Nhi sở hữu những năng lực thần bí vô cùng, phỏng đoán về thể xác phàm trần là cách nói có khả năng xảy ra nhất!”
Không chỉ có lẩu mà còn có nhiều món ăn nhẹ cổ điển có lịch sử lâu đời, cũng là một bằng chứng cho thấy Phương Tiên Nhi có nhiều thân phận kỳ diệu.
Rất nhanh, hai người lại nói chuyện về lẩu.
Người bạn xoa bụng: “Thôi, tối nay tôi ăn lẩu cà chua, hoặc ăn lẩu nấm, lẩu bò cay thì thôi, dạo này dạ dày tôi không được khỏe, nếu các cậu muốn ăn thì tôi cũng không đi ăn ké đâu.”
“Ok, đúng rồi, dạo này sức khỏe của mẹ cậu thế nào?” Tôn Sùng Quân hỏi.
Vài ngày trước, có vẻ mẹ của người bạn không khỏe, kiểm tra ra một căn bệnh không lớn không nhỏ.
Mặc dù chế độ bảo hiểm y tế trong nước rất tốt, khám bệnh và mua thuốc cũng không tốn quá nhiều tiền nhưng dù sao thì bị bệnh cũng không phải là chuyện gì dễ chịu.
“Dạo này tốt hơn nhiều rồi, may mà không phải bệnh gì lớn, nghỉ ngơi một thời gian là hồi phục được, không cần lo lắng!” Người bạn cười nói.
Từ trước đến nay, bệnh tật luôn là một trong những vấn đề lớn mà con người phải đối mặt.
Cho dù tiên tiến như nước Phương cũng vẫn có nhiều căn bệnh chưa thể khắc phục được.
Tất cả người dân nước Phương đều có một mong muốn chung, đó là được sống khỏe mạnh cả đời, vì vậy họ cũng rất chú ý đến sức khỏe.
Bởi vì sống ở một đất nước tươi đẹp như vậy, không ai muốn bị bệnh, ai cũng muốn sống lâu trăm tuổi để được vui vẻ thêm vài năm.
Lại liếc nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn nhiều, Tôn Sùng Quân liền đưa người bạn về nhà, định lái xe đến sân bay đón người.
Chương 595. Ngoại truyện 6:
Ngoại truyện 6
Chiếc máy bay đầu tiên trên thế giới đã cất cánh tại nước Phương, ngày nay ngành chế tạo máy bay của nước Phương vẫn đi đầu thế giới.
Tất nhiên, không chỉ có máy bay, hàng hải, hàng không vũ trụ, tất cả các công nghệ khoa học cao cấp, họ đều đi đầu.
Điều này không chỉ phải cảm ơn kiến thức tiên tiến, mà còn nhờ vào nguồn dự trữ tài nguyên phong phú trong nước, chẳng hạn như đất hiếm đủ lượng ở thảo nguyên, đã hỗ trợ rất lớn cho nghiên cứu và phát triển trong nước.
“Tôi thấy trên báo nói, nghiên cứu về năng lượng sạch mấy năm trước đã có đột phá mới, hình như sắp tới sẽ triển khai trên diện rộng. Đất nước chúng ta đúng là một ngày một đổi mới!” Người bạn ngồi ở ghế phụ vừa xem tin tức trên điện thoại vừa cảm thán.
“Này, nước X còn xảy ra một vụ án g.i.ế.c người hàng loạt cực kì ghê rợn, đáng sợ quá, vẫn là chỗ chúng ta có cảm giác an toàn hơn…”
Cuộc sống ở nước Phương sung túc, nhìn chung phong trào xã hội cũng rất tự do, chỉ số hạnh phúc của người dân cũng rất cao. Tuy nhiên, hình phạt liên quan đến tội phạm vẫn luôn rất nặng, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn.
Các cơ quan chức năng của nước Phương luôn rất coi trọng mặt an ninh xã hội, đồng thời đầu tư rất nhiều tiền để hoàn thiện và thực hiện nhiệm vụ. Nếu có kẻ nào to gan lớn mật phạm tội ở nước Phương thì tên tội phạm này sẽ bị thiến vật lý rồi mới giam giữ. Hơn nữa, việc thiến còn được thực hiện không gây mê, từng miếng một, không hề cho người ta được thoải mái.
Tội g.i.ế.c người phóng hỏa thì càng không cần phải nói, không ai muốn khiêu khích hình phạt tàn khốc. Hơn nữa, để phòng ngừa tội phạm, giảm thiểu rủi ro trong cuộc sống của người dân bình thường, một số người đã bị kiểm chứng là ngược đãi động vật hoặc thực hiện bạo lực với người khác, cũng sẽ trở thành đối tượng giám sát trọng điểm của chính quyền.
Mức độ nguy hiểm đạt đến một mức độ nhất định thì bắt buộc phải đeo một loại vòng tay đặc chế. Một khi vòng tay phát hiện hành vi nguy hiểm sẽ lập tức kích hoạt kim gây mê, đồng thời báo động.
Tóm lại, người bình thường sẽ cảm thấy nước Phương là thiên đường mộng mơ khó tìm được trên thế gian nhưng đối với tội phạm, nước Phương tuyệt đối là địa ngục khủng khiếp nhất, không có gì sánh bằng.
Trước đây, một số quốc gia không ưa nước Phương đã chỉ trích điểm này, cho rằng cách làm này thực sự vô nhân đạo, lại nói rằng hình phạt nặng như vậy không chừng còn làm tăng tỷ lệ phạm tội. Nhưng nước Phương không quan tâm, vẫn kiên trì làm như vậy.
Có hiệu quả hay không thì không biết, dù sao thì hiện tại dân số của họ là đông nhất nhưng tỷ lệ phạm tội lại đứng cuối cùng trên toàn cầu. Tôn Sùng Quân cảm thấy khá tốt.
Một đường lái xe đến sân bay, thuận lợi đón được bằng hữu đến từ Nha Địa, sau đó sẽ đến tiệm lẩu đã hẹn để ăn cơm. Trời đã dần tối, trong thành phố sáng lên những ngọn đèn lấp lánh. Trên đường đi, Tôn Sùng Quân đi vòng một con đường có cảnh đẹp hơn, ra hiệu cho người bạn ở Nha Thành nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người bạn quay đầu nhìn lại, thấy ở nơi ban đầu có một bức tượng khổng lồ cao chót vót. Đó là một người phụ nữ tóc ngắn mặc áo trắng, ánh đèn điểm xuyết trên người, trông vô cùng thánh khiết và trang nghiêm.
Người bạn kích động hét lên một tiếng, lắp bắp: “Đây, đây chính là tượng Đại Đồng Phương Tiên! Không ngờ ban đêm nhìn cũng đẹp như vậy, đợi đến ngày mai chắc chắn tôi phải đến gần xem cho thật kỹ!”
Tương truyền bức tượng này mô phỏng lại cảnh tượng Phương Tiên Nhi đạt được thành tựu Đại Đồng, đắc đạo phi thăng.
Tôn Sùng Quân đã xem qua sổ tay của tổ tiên, biết về cơ bản thì truyền thuyết này là thật.
Không ai nhìn rõ được dung mạo của Phương Tiên Nhi nhưng đúng là dáng người của cô giống hệt với bức tượng này.
Tôn Sùng Quân cảm thấy rất kỳ diệu.
Rõ ràng Phương Tiên Nhi mặc trang phục bình thường nhất, để kiểu tóc đơn giản nhất nhưng cho dù chỉ nhìn bức tượng cũng có thể thấy được một loại thần tính.
Có lẽ đây chính là khí chất mà người có lòng đại đồng đại ái mang lại!
Mở hé cửa sổ, gió đêm thổi vào xe, lướt qua khuôn mặt mọi người, dễ chịu và thoải mái.
Người bạn ngồi ở hàng ghế sau đã vui vẻ hát một bài hát cổ điển truyền thống: “Trên trái tim của bạn, tự do bay lượn~”
Tôn Sùng Quân nghe hai câu, cũng hát theo.
Ở nước Phương của họ có hậu thuẫn quân sự mạnh nhất, chế độ phúc lợi xã hội hoàn thiện nhất, điều kiện vật chất và tinh thần tốt nhất, môi trường học tập và sinh hoạt thoải mái nhất.
Tôn Sùng Quân nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết mình còn có nỗi phiền muộn gì nữa.
Mục tiêu tiếp theo của cô ấy là thực hiện lý tưởng sống cao đẹp hơn, xây dựng thế giới tốt đẹp hơn, để nguyện vọng của Phương Quân tiếp tục được kéo dài.
Cuộc đời này không hối tiếc khi được sinh ra và lớn lên ở nước Phương.
Chương 596. Ngoại truyện 7:
Ngoại truyện 7
“Người thực vật ở giường số ba tỉnh lại rồi, nhanh đi gọi người đến đây!!”
Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, bỗng Thịnh Quân mở mắt ra.
Trông phòng bệnh hiện đại trước mắt cô có vẻ hơi xa lạ, lúc này xung quanh không có ai, trong phòng chỉ có một mình cô nằm trên giường bệnh.
Một dòng nước ấm không biết từ đâu bắt đầu chảy vào cơ thể khiến Thịnh Quân cảm thấy cơ thể mình đang dần hồi phục sức lực, chẳng mấy chốc đã đầy đến mức như sắp tràn ra.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, thậm chí còn có ảo giác nếu hiện tại cô tham gia Olympic thì có thể giành được huy chương vàng.
Giọng nói của hệ thống vang lên đúng lúc: [Này, Thịnh Quân, cô không sao chứ? Thôi, chắc không sao đâu. À đúng rồi, tạm thời cơ thể ở hiện đại của cô vẫn là xác thịt bình thường nhưng sau này sẽ dần dần chuyển đổi thành cơ thể bất tử. Nhưng cô đừng lo, dù là cơ thể bằng m.á.u thịt thì thể chất của cô bây giờ đã tốt hơn người thường rất nhiều rồi!]
[À, còn nữa, với tư cách là Thần của máy bán hàng tự động, tất nhiên cô cũng có những nhiệm vụ cần phải hoàn thành, năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn. Nhưng ở kiếp này, trước tiên cô cứ làm quen với cơ thể, tận hưởng cuộc sống và dành thời gian cho bố mẹ, coi như cho mình một kỳ nghỉ, còn chuyện công việc thì để đến kiếp sau tính tiếp! Thế nào, có phải tôi rất chu đáo không?]
[Vậy nên vấn đề là cô có ý kiến gì không? Nữ siêu nhân giàu có Thịnh Quân?]
Thịnh Quân thở dài xoa tai.
Nói thật, bây giờ suy nghĩ duy nhất của cô là hy vọng hệ thống ồn ào này ngậm miệng lại, nó quá ồn.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì một chiếc khăn sạch có mùi thuốc khử trùng đưa tới, cẩn thận lau mặt cho Thịnh Quân.
Thịnh Quân ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu đen tím của robot tóc trắng.
Có lẽ để phù hợp với phong cách hiện đại, máy hút bụi tự động cũng được thay đổi thành trang phục thường ngày, là kiểu áo hoodie, trông khá đẹp mắt.
“Khoan đã, sao Hai Con lại ở đây?” Thịnh Quân kinh ngạc hỏi.
[Dù sao thì cũng là nhân viên của cô mà, nếu cô không muốn nó xuất hiện thì cất đi là được.] Hệ thống không hiểu lắm về sự ngạc nhiên của cô.
Thịnh Quân vừa định nói gì đó thì đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra.
“Quân Quân, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!”
“Con có thấy khó chịu chỗ nào không? Mau để y tá kiểm tra cho con đi!”
Thịnh Quân nhìn thấy bố mẹ lo lắng chạy vào, cảm giác như đã trải qua mấy đời, cô thấy khóe mắt mình hơi ấm.
Cho đến lúc này, cuối cùng cảm giác trống rỗng không thực tế trong lòng cô cũng biến mất hoàn toàn.
Cô thực sự đã về nhà.
…
Vì máy bán hàng tự động và siêu thị vẫn ở nước Phương trong mười năm nữa nên trong thời gian này, hệ thống của Thịnh Quân vẫn nhận được nguồn doanh thu ổn định.
Nhưng nói thật, ngay cả khi không có khoản thu nhập đó, số tiền tiết kiệm hiện tại của Thịnh Quân đã là một con số khổng lồ mà có một trăm nghìn Thịnh Quân cũng không tiêu hết được.
Không phải nói quá chứ tiền đã trở thành một ký hiệu lạnh lẽo đối với Thịnh Quân, không có bất kỳ cảm giác chân thực nào.
Mặc dù được hưởng niềm vui trở nên giàu có chỉ sau một đêm, nhưng để không ảnh hưởng đến sự vận hành bình thường của thế giới, hệ thống sắp xếp nguồn gốc thích hợp cho mỗi khoản tiền nên Thịnh Quân cũng có hạn mức chi tiêu nhất định mỗi ngày.
Không có chuyện tiêu hết mấy trăm tỷ trong một lần được.
Cách đây rất lâu, Thịnh Quân đã suy nghĩ về câu hỏi “sau khi trở nên giàu có chỉ sau một đêm thì sẽ làm gì đầu tiên” rất nhiều lần, lúc đó cô muốn mua vô số thứ.
Nhưng bây giờ khi giấc mơ đã thành hiện thực, Thịnh Quân lại không biết phải làm gì với số tiền này.
Sau vài ngày do dự, đầu tiên cô mua cho mình vài bộ quần áo đẹp, sắm sửa thêm một số đồ tốt cho gia đình, sau đó cô đưa bố mẹ đi du lịch khắp nơi, ăn vô số món ăn ngon, trải nghiệm những điều mới mẻ mà trước đây chưa từng trải qua.
Sau khi làm xong những việc này, Thịnh Quân cảm thấy giấc mơ của mình đã hoàn toàn trở thành hiện thực.
Những ngày sau đó, cô đã quyên góp nhiều khoản tiền lớn để hỗ trợ đất nước phát triển, sau đó tài trợ cho rất nhiều trẻ em không được đi học.
Nhìn đất nước ngày càng phát triển, càng có nhiều người thực hiện được ước mơ của mình, cô còn cảm thấy vui hơn cả việc mua được những món đồ tốt.
Chương 597. Ngoại truyện 8:
Ngoại truyện 8
Trước đây khi cô xuyên không về cổ đại, cô đã dùng máy bán hàng tự động để giúp người dân có cuộc sống tốt đẹp hơn. Giờ đây, khi xuyên về hiện đại, cô cũng dùng số tiền kiếm được để làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
Cuộc đời này của Thịnh Quân thực sự đáng giá.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hơn mười năm vụt qua như chớp mắt.
Trong khoảng thời gian này, Hai Con còn đóng vai bạn trai của Thịnh Quân.
Bố mẹ của Thịnh Quân có quan niệm khá truyền thống, họ luôn lo sau khi họ đi, Thịnh Quân sẽ cô đơn không có ai bên cạnh, khi thấy bên cạnh cô có Hai Con, họ cũng yên tâm hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Lại hơn mười năm nữa trôi qua, máy bán hàng tự động và siêu thị đã được thu hồi từ thế giới khác, cơ thể của Thịnh Quân cũng đã hoàn toàn biến đổi, thoát khỏi phạm trù con người.
Để không làm lộ sự khác thường của mình, cô đã cố tình điều chỉnh ngoại hình theo thời gian, trở nên trưởng thành hơn, trông giống một người phụ nữ trung niên thành đạt. Hai Con thấy vậy cũng thay đổi ngoại hình, trở thành một người đàn ông trung niên tóc trắng cứng cỏi.
Hơn nữa, mấy năm nay cơ thể Hai Con cũng dần trưởng thành, cuối cùng cũng có đặc điểm giới tính rõ ràng, không còn dáng vẻ trung tính khó phân biệt như trước nữa.
Bây giờ, dù không thay đổi ngoại hình thì hắn vẫn là một robot nam trưởng thành chính hiệu, khá phù hợp với gu thẩm mỹ của Thịnh Quân.
Sau ngần ấy năm, Thịnh Quân đã quen có Hai Con bầu bạn, cảm thấy mỗi ngày ngắm nhìn khuôn mặt hắn đều rất thoải mái, hơn nữa hắn còn rất giỏi việc nhà.
Ngoài việc quét dọn, hắn còn biết giặt đồ, nấu ăn, dọn phòng một cách hoàn hảo, cũng rất chịu khó làm việc vặt hoặc mua đi đồ, có thể nói hắn đã giải quyết tám mươi phần trăm những rắc rối trong cuộc sống của cô.
Thịnh Quân đặt cho Hai Con một cái tên chính thức là Lương Trí.
Cuộc sống trôi qua êm đềm.
Nhưng điều Thịnh Quân quan tâm nhất vẫn là tình hình bên Tảo Nhi và những người khác.
Hơn nửa đời người đã trôi qua, bố mẹ của Thịnh Quân lần lượt qua đời, cuộc đời của Thịnh Quân ở kiếp này cũng sắp đi đến hồi kết.
“Hệ thống, chúng ta thật sự không thể quay lại nước Phương được sao?” Ngày hôm đó, Thịnh Quân không nhịn được lại hỏi thêm một lần nữa.
Những năm qua, cô thường xuyên hỏi câu này, mặc dù luôn nhận được câu trả lời phủ định nhưng cô chưa bao giờ bỏ cuộc.
[Thực sự không thể quay lại được nhưng gần đây dòng chảy dữ liệu thời gian và không gian có sự thay đổi, tôi có một cách giúp cô xem tình hình bên đó nhưng cần tiêu tốn một ít năng lượng.] Hệ thống nói.
Đây cũng coi như là một niềm vui bất ngờ, trước đây thậm chí cô còn chẳng có cách nào để xem.
Thịnh Quân hỏi chi tiết, cô cảm thấy mức tiêu tốn đó hoàn toàn chấp nhận được nên gật đầu đồng ý.
Cách mà hệ thống nói là xem livestream tình hình của nước Phương.
Tốc độ thời gian của nước Phương và thế giới hiện đại không khác nhau là bao, giờ đây đã trôi qua bốn mươi, năm mươi năm nên chắc hẳn bên đó đã phát triển đến một mức độ nhất định.
Năng lượng bắt đầu cháy lên.
Trong không gian của hệ thống, màn hình chiếu mà Thịnh Quân từng dùng để xem phim dần dần sáng lên, nhanh chóng hiện ra hình ảnh.
Đập vào mắt Thịnh Quân là toàn cảnh đất nước Phương nhìn từ trên cao xuống, dường như nơi gần nhất trong tầm mắt là một cao nguyên đóng băng.
Những ống hút nhiệt cắm đầy trên mặt đất lạnh lẽo, đường sắt và đường bộ như những con rồng khổng lồ uốn lượn và đan xen vào nhau.
Những chiếc ô tô và xe tải lao vun vút trên đường cao tốc, thỉnh thoảng lại có tàu hỏa chạy ngang qua đường sắt, chở người và hàng hóa đi khắp bốn phương.
Nhìn ra xa, có vẻ như mạng lưới đường sắt và đường bộ đã được xây dựng hoàn thiện trên khắp cả nước khiến nước Phương như được chống đỡ bởi khung xương thép, trông càng rộng lớn và hùng vĩ hơn.
Mặc dù kiểu dáng của các phương tiện không hiện đại và tốc độ cũng không nhanh nhưng nghĩ đến tình hình nước Phương trước khi rời đi, Thịnh Quân vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Xem ra Tảo Nhi và những người khác chưa bao giờ lơ là, vẫn không ngừng bước trên con đường phát triển.
Được tận mắt nhìn thấy cây công nghệ không ngừng phát triển thực sự là một điều vô cùng lãng mạn.
Nhìn xa hơn nữa.
Trên biển, những chiếc thuyền đánh cá vững chắc chở đầy hàng về, những cánh đồng lúa nặng trĩu trải dài trên vùng đất đen và vùng sông nước Giang Nam.
Chương 598. Ngoại truyện 9:
Ngoại truyện 9
Đột nhiên hình ảnh tối đi rồi hiện lên con phố của một thị trấn nhỏ nào đó, những ngôi nhà cao bốn, năm tầng mọc lên san sát bên đường, kiểu dáng kiến trúc của ngôi nhà vừa cổ kính vừa kinh điển.
Cách ăn mặc của người đi đường không khác mấy so với thời hiện đại, không hiểu sao, trang phục phổ biến nhất vẫn là áo sơ mi trắng và quần jean xanh.
Thịnh Quân nhớ lại thì bỗng bật cười.
Cô nhớ ra đó chính là bộ quần áo mà cô mặc khi gặp mọi người lần cuối, không ngờ nó lại được yêu thích đến vậy!
“Ông chủ, cho tôi một cái bánh bao!”
“Sữa đậu nành, sữa đậu nành, sữa đậu nành nóng đây!”
Các quán ăn bên đường nhiệt tình mời khách, mọi người bước đi vội vã nhưng trên môi đều nở nụ cười hạnh phúc.
Đây đúng là một thế giới tuyệt vời.
Trước khi cô rời đi, nó đã tràn đầy hy vọng và sức sống, sau khi cô rời đi, nó vẫn không hề mất đi sức sống mãnh liệt đó.
Hình ảnh lại chuyển, trên màn hình xuất hiện một gia đình đang quây quần bên bàn tròn ăn cơm một cách náo nhiệt, ngồi ở vị trí chính là một bà cụ vẫn còn minh mẫn.
Bà cụ ngồi thẳng lưng, khí chất nổi bật, Thịnh Quân chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra bà cụ. Mái tóc trắng xen lẫn vài sợi đen, dù đã trải qua bao thăng trầm của cuộc sống thì vẫn không thể làm lu mờ vẻ đẹp của bà cụ.
“Bà ngoại, bà ngoại, bà kể lại cho cháu nghe chuyện lần đầu tiên bà gặp Phương Tiên Nhi đi!” Một cô bé ngồi bên bàn làm nũng.
Bà cụ mỉm cười trìu mến, không cần suy nghĩ mà mở miệng, kiên nhẫn kể lại câu chuyện đã được kể vô số lần: “Lúc đó chúng ta đang chạy nạn vào núi, trong đêm tuyệt vọng nhất, chúng ta bỗng nghe thấy tiếng sấm vang rền từ bên ngoài, ta cầm rìu và đuốc đi ra xem…”
“Đợi đã, đây là Tảo Nhi phải không?” Thịnh Quân nhận ra bà ấy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngay cả Tảo Nhi cũng đã đến tuổi có con cháu vây quanh, bà ấy đã trở thành một bà cụ khỏe mạnh.
Những năm qua chắc bà ấy sống rất tốt, tâm trạng khá tốt, thật tuyệt!
Trong lúc cô đang suy nghĩ, đột nhiên Tảo Nhi ngừng nói, như có linh cảm nhìn về phía này, ngập ngừng một lúc rồi lẩm bẩm: “Phương Tiên Nhi... Chúng ta ở đây đều ổn, ta hy vọng ngài cũng luôn thuận lợi.”
Thịnh Quân ngạc nhiên: “Hệ thống, Tảo Nhi có thể nhìn thấy tôi sao?”
Hệ thống nhanh chóng phủ định.
Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
Hình ảnh nhanh chóng biến mất rồi lại bắt đầu chiếu từng khung hình về những người bạn quen thuộc khác của Thịnh Quân.
Dường như cả đời Thiết Trụ chưa từng rời khỏi biên cương, bây giờ ông đã già nhưng vẫn khỏe mạnh, thậm chí ông còn có thể cõng cháu gái trên lưng, dạy cô bé bài hát ‘Cát Tường Tam Bảo’.
Đại Ngưu và Thúy Thúy dành cả đời ở trong quân đội để bảo vệ đất nước, thậm chí con cháu của họ cũng trở thành quân tình nguyện.
Thu Nương, Tây Nương và Hà Hoa... đều tỏa sáng ở những lĩnh vực khác nhau.
Ơ, bức tượng khổng lồ đang được xây dựng dở dang kia là gì vậy, trông quen quen, chẳng lẽ là tượng của cô?
…
“Được rồi hệ thống, kết thúc livestream đi.” Thịnh Quân nói với vẻ tiếc nuối.
Mọi thứ ở nước Phương đều bình thường, mọi người vẫn ổn và có cuộc sống riêng của mình, cô hoàn toàn yên tâm rồi.
Sau một đời nghỉ ngơi dưỡng sức, với tư cách là thần của máy bán hàng tự động mới ra đời, đã đến lúc cô phải gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.
“Nói đến đây, tôi vẫn chưa biết mình phải làm gì nữa!”
[Khụ khụ, là như thế này, những sự tồn tại như chúng ta, sống cũng không phải hoàn toàn không mất gì, chúng ta cần tiêu thụ một thứ gọi là tín ngưỡng lực. Mặc dù hiện tại cô có nhiều tín ngưỡng lực nhưng theo thời gian, số người tin tưởng cô sẽ ít đi, đây là quy luật tự nhiên của thế giới.]
[Vì vậy, để sống tốt hơn, chúng ta phải xuyên qua thời gian và không gian, sử dụng khả năng của cô để thu thập tín ngưỡng lực mới!]
[Tín ngưỡng lực không nhất thiết đến từ việc được mọi người tôn thờ như một vị thần. Chỉ cần cô và năng lực của cô có sức ảnh hưởng lớn trong lòng họ, chúng ta sẽ thu thập được tín ngưỡng lực.]
Thịnh Quân nghe hiểu, gật đầu: “Vậy chúng ta phải đặt máy bán hàng tự động khắp nơi để thu thập tín ngưỡng lực sao?”
[Đúng vậy! Nhưng đó không phải là máy bán hàng tự động bình thường, cô còn có thể tự cài đặt. Ví dụ, nếu chúng ta đến Minh giới thì cô có thể bán hương hỏa, nếu chúng ta đến Tu Chân giới thì có thể bán thiên tài địa bảo...]
Mắt Thịnh Quân sáng lên: “Thú vị đấy, tôi nghĩ ra vài ý tưởng hay ho rồi, chúng ta đi luôn thôi!”
[Được, nếu cô đã quyết định thì tôi sẽ bắt đầu dịch chuyển đây!]
Bắt đầu xuyên không, cơ thể của Thịnh Quân dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất khỏi thế giới.
Vị thần của máy bán hàng tự động mới ra đời chính thức bắt đầu cuộc hành trình kỳ lạ của mình ở những thế giới khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận