Mang Theo Hệ Thống Kinh Doanh Về Cổ Đại

Chương 386



Nam nhân trẻ nhẫn nại đút cho hắn ta ăn xong nửa bát cơm, sau đó cho hắn ta uống ít nước ấm, rồi nói: “Trước hết cứ ăn từng này đã. Ngươi đã đói lâu rồi, không nên ăn quá nhiều một lúc.”
“Được rồi, ta còn phải cho nhiều bệnh nhân khác ăn, ta qua bên đó lo liệu trước. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, khi nào vợ ngươi tỉnh lại ta nhất định sẽ báo ngay.”
“Hai khắc sau ta sẽ mang cho ngươi một bát thuốc. Trong thời gian đó nếu có việc gì, ngươi cứ gọi hai tiếng là ta nghe được.”
Nói xong hắn ta nhìn Tiễn Thất, chờ phản hồi.
Tiễn Thất nhìn nam nhân, thật ra trong lòng hắn ta còn rất nhiều điều muốn hỏi.
Ví dụ, đây là đâu? Cái túi đang bọc hắn ta là gì? Sao lại ấm áp và thoải mái thế?
Người này là ai, có phải là người của huyện lệnh không? Trong tình cảnh như vậy, tại sao họ lại cứu những người như hắn ta, lại còn cho hắn ta ăn những thứ ngon lành như vậy...
Hắn ta nghĩ rất nhiều.
Nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, chỉ gật đầu rồi thốt ra một tiếng “ừ” nhẹ.
Nam nhân trẻ thấy vậy thì nhanh chóng quay đi, lấy một bát gỗ khác từ cái rổ không xa lắm, rồi bước đến gần người khác để đút ăn.
Lúc này Tiễn Thất mới nhìn rõ, còn rất nhiều ngươi đang nằm dưới đất như hắn ta, ai cũng được bọc trong những cái túi màu xanh.
Có người đã tỉnh, có người vẫn đang ngủ. Nhưng nhìn kỹ thì n.g.ự.c họ đều phập phồng.
Tất cả đều còn sống.
Tiễn Thất nghĩ đến vợ con mình rồi rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Trong huyện Miên Sùng.
Thu Nương và những người khác vẫn đang nỗ lực cứu trợ.
Lô chất làm tan tuyết đầu tiên đã sắp hết, họ phải dùng xẻng để đào. Cuối cùng cũng có thể mở đường thoát khỏi đống tuyết chặn trước cửa nhà mọi người.
Tiếc thay, không phải ai cũng đợi được đến lúc họ tới.
Tuyết trên đường được đào lên, thỉnh thoảng lộ ra những người không biết đã bị đóng băng từ bao giờ. Thậm chí còn có cả chó, mèo.
Những người ở trong nhà cũng chưa chắc đã may mắn, luôn có người không thể trụ nổi đến khi họ đến.
Có vài gia đình bất hạnh, nhà cửa không chống chịu nổi, đã sụp đổ.
Khi thấy cảnh tượng như vậy, mắt Thu Nương và những người khác đều đỏ hoe, sống mũi cay xè. Nhưng họ không dám khóc, sợ một khi nước mắt rơi sẽ đóng băng trên mặt.
Hơn nữa, khóc cũng tốn sức, chi bằng cứu thêm nhiều người hơn.
Con người luôn nhỏ bé trước thiên nhiên, nhưng may mắn là họ không hoàn toàn bất lực. Có sự giúp đỡ của Phương Tiên Nhi, họ đã có thể giành lại vài mạng người từ tay ông trời.
Công tác cứu trợ được đẩy nhanh.
Thống kê lại, thương vong chỉ chiếm số ít, đa phần người dân đều được cứu sống.
Dù là thương nhân, người đọc sách hay dân thường thì tất cả đều được họ cứu thoát, giờ đều đã an trí trong hàng loạt lều giữ ấm.
Trong lều có lò sưởi ấm, thức ăn nóng, nước uống, và thuốc men được cung cấp liên tục.
Ngày càng nhiều người tỉnh dậy, dần dần hồi phục sức sống.
Thậm chí họ còn cứu được cả huyện lệnh của huyện Miên Sùng từ nha môn.
Trong đêm tuyết rơi hôm đó, huyện lệnh đang làm việc thâu đêm trong nha môn, chỉ còn vài hộ vệ ở lại cùng ông ấy.
Có lẽ huyện lệnh cũng không ngờ tuyết lại rơi nhanh như vậy.
Vì lượng dự trữ trong nha môn có hạn, việc họ cầm cự được đến giờ đã là điều rất khó khăn. Tình trạng của họ đều rất tệ, huyện lệnh vẫn đang hôn mê, đang được đội ngũ y tế nỗ lực cứu chữa.
Thu Nương và những người khác còn tìm được một vài thứ trong nha môn.
Trước khi xảy ra thảm họa tuyết, huyện lệnh Miên Sùng như có linh cảm gì đó, nên trước đó đã gửi thư cầu cứu đến tri phủ Nham Thành, nhưng không được coi trọng, chỉ nhận lại được một bức thư hồi đáp mơ hồ cho có lệ.
Huyện lệnh cũng gửi yêu cầu cứu trợ đến hai huyện lân cận, nhưng không có hồi âm.
Ông ấy còn soạn một lá thư gửi cho huyện lệnh huyện Hưng Hòa, nhưng sau khi đắn đo, cuối cùng vẫn không gửi đi.
Có lẽ vì ông ấy cũng coi như hiểu rõ cách hành xử của huyện lệnh Hưng Hòa trước đó, nên không kỳ vọng gì vào họ.
Điều này cũng chứng tỏ một cách gián tiếp rằng công tác giữ bí mật của họ hiện tại khá tốt, không để lộ ra tin tức về việc thay đổi người.
Vì không thể cầu cứu từ bên ngoài nên huyện lệnh đã tự mình cố gắng rất nhiều. Thậm chí bỏ ra không ít tài sản cá nhân để hỗ trợ dân sinh.
Nếu không phải nhờ ông ấy tu sửa nhà cửa trong thành thì thương vong lần này phải nhiều hơn gấp mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận